Thiên Duật Dạ hơi cong khóe môi, thoáng qua một nét cười thờ ơ: ''Trấn trụ ta? Chê cười, các người đã có chuẩn bị, tướng công ta tự nhiên cũng có cách đối phó, ái phi, tốt nhất là nàng cầu nguyện cho bọn họ đừng đùa giỡn quá mức, nếu không. . . Hừ hừ!''

Vũ Mị nhìn khuôn mặt tuấn tú của hắn trầm xuống trong nháy mắt, liền nhíu nhíu mày: ''Bọn họ làm thế nào ta cũng không biết, dùng bữa thôi!''

Một cái Thái Cực Quyền uyển chuyển đánh trở về, Thiên Duật Dạ cảm thấy không hỏi được điều gì, đành cúi đầu dùng bữa, cũng may nữ nhân nhà mình rất có lương tâm,chỉ mong nàng không có âm mưu quỷ kế gì, nếu không hôn lễ lần này. . .Nhất định náo nhiệt bất phàm rồi!

Nửa tháng trôi qua, làm cho Thiên Duật Dạ cảm thấy không tưởng tượng nổi chính là, tân nương tử của hắn chẳng những không có nửa điểm động tĩnh, mà còn ru rú suốt ngày ở Ma Cung không ra khỏi cửa.

Ngoại trừ lúc cần thiết phải chọn lựa trang sức, ước tính để làm giá y, thì gần như đã sửa đổi bản tính thích xem náo nhiệt, trung thực làm một tân nương tử. Lần này, Thiên Duật Dạ càng thêm bất an, nàng càng im lặng, lại càng chắc chắn là có vấn đề, đắn đo thật lâu, hắn vẫn quyết định phóng tay một lần, xem bọn họ đùa bỡn cái gì đi!

Mồng bảy tháng năm, hôn lễ tới gần, cả nước Tu La Vương giới trên dưới đều hò reo tưng bừng, trên các con phố, thương gia bách tính không chỉ treo đèn lồng đỏ thẫm, mà ngay cả cửa nhà cũng đặt hoa tươi, trải lên thảm đỏ, có thể thấy được Thiên Duật Dạ được dân chúng yêu quý đến nhường nào. Cả nước trên dưới ngập tràn sắc đỏ trong bầu không khí náo nhiệt vui mừng.

Mồng tám tháng năm, ánh dương lung linh, nhưng vì trời bắt đầu vào hạ nên thời tiết có phần hơi khô nóng, cũng may thỉnh thoảng còn có gió thổi qua nên cũng không khó chịu.

Sáng sớm, trong khuê phòng của Vũ Mị, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng ngáp, điều này cũng không thể trách nàng, ai để cho đoàn tam cô lục bà này sáng sớm liền cao hứng đẩy cửa vào phòng nàng?

Nàng còn chưa tỉnh ngủ đã bị mấy người bắt dậy, tắm rửa, thay y phục, chải đầu và hàng loạt trình tự trước sau hoàn thành. Nhất định phải là người nhà của tân nương đưa đi, nhưng vì người nhà cũng không ở đây, nên được miễn, vì vậy mà trình tự hôn lễ cũng giảm đi rất nhiều.

Qua giờ Tỵ, tiếng đốt pháo ngoài cửa vang lên, ma ma bên cạnh lập tức tươi cười nhìn Vũ Mị, phấn khởi vui mừng nói: ''Vương hậu, Vương Thượng đến rồi ạ!''

Dứt lời, nhét vào tay Vũ Mị một quả táo tốt lành, dặn dò nàng bảo quản thật tốt, sau đó phủ khăn voan đỏ lên cho nàng, yên lặng ngồi ở cạnh giường chờ Thiên Duật Dạ đến đón người.

Lúc nghe được đám người Thiên Duật Dạ cước bộ tới gần, Vũ Mị liền vỗ tay một cái, bốn người Cung tuyết lập tức tới gần, giọng nói lười nhác của Vũ Mị cũng vang lên: ''Ta đã dặn dò các muội, nhớ rồi chứ hả?''

Cung tuyết cố nén cười, dịu dàng nói: ''Vương Hậu yên tâm, bọn muội đều nhớ kĩ ạ!''

''Ừ, nhớ kĩ, phải nói muốn một cái hồng bao thật to, nếu không tuyệt đối không

mở cửa, nói cho hắn biết, đến địa bàn của lão nương, phải nghe ta, biết không?''

Vũ Mị duỗi thân, dứt khoát ngồi khép bằng trên mép giường, cúi đầu nhìn giầy, đột nhiên trong đầu linh quang chợt lóe, nhanh chóng đưa nó cho Cung tuyết: ''Thêm một mục nữa, sau khi vào cửa phải tìm thấy đôi giày thêu màu đỏ này, sau đó xỏ cho ta thì ta sẽ theo hắn, nếu không, không có cửa đâu. Bọn muội phải giấu nó cho thật kĩ, đừng để hắn dễ dàng tìm thấy.''

Bốn người Cung Tuyết liếc nhau, đều thấy được vẻ thương hại lướt qua trong mắt đối phương, rồi sau đó nghe lời làm theo.

Ngay lúc các nàng vừa tìm được chỗ giấu kín, bên ngoài liền vang lên tiếng gõ cửa: ''A! Chuyện gì xảy ra? Còn đóng cửa à? Tân nương tử đâu, mau ra mở cửa!'' Giọng nói này, không phải của Nạp Lan Diễm thì còn ai?

Cung Tuyết hắng giọng một cái, thản nhiên nói truyền ra cửa: “Nếu muốn vào cửa, phải xem thành ý của các người có lớn hay không!''

''Thành ý? Cái gì thành ý?'' Hôm nay Thiên Duật Dạ vận bộ hỉ phục đỏ sẫm tinh thần phấn chấn, khóe môi vẫn mang theo ý cười ấm áp, nghe Cung Tuyết nói xong, hắn xoay người nói nhỏ vài câu với Công Phúc.

Sắc mặt Công Phúc thoáng qua vẻ kinh ngạc, khom người lui xuống, sau khoảng thời gian uống cạn ly trà, hắn cầm một đại hồng bao thật dày, bộ mặt đau lòng đưa cho Thiên Duật Dạ.

Thiên Duật Dạ không khỏi buồn cười vỗ vỗ bờ vai hắn, không tiếp nhận, nhàn nhạt mở miệng: ''Bước lên đưa qua đi.''

Công Phúc hơi hơi gật đầu, đến trước khuê phòng của Yêu Vũ Mị, gõ cửa, giọng nói trong trẻo của Cung Tuyết lại vang lên: ''Chuẩn bị tốt rồi chứ?''

Công Phúc trầm ổn đáp lại: ''Đã chuẩn bị tốt, mời cô nương xem qua.'' Dứt lời, trực tiếp nhét vào khe cửa.

Cung Tuyết nhìn hồng bao đủ dày, hướng ba người Bối Khả gật đầu một cái, liền đi vào phòng ngủ, báo số lượng cho Vũ Mị: ''Bẩm Vương Hậu, ngân phiếu tổng cộng là một vạn lượng hoàng kim.''

''À? Đúng là bạo tay nhỉ, để hắn tiến vào, nhớ kỹ, chỉ cho mình hắn tiến vào thôi.''

Lần này hình thức hôn lễ dưới sự yêu cầu của đã sửa lại không ít, nhưng cũng không có nghĩa nàng muốn tất cả phải tiến hành theo hôn lễ ở hiện đại, nơi này là cổ đại, nên khuê phòng của nữ tử không thể để nam nhân tùy tiện tiến vào.

Cho nên, nàng vẫn nên khiêm tốn một chút, tránh bị kẻ có ý xấu nói ra nói vào, mất nhiều hơn được, làm trò hề cho người trong thiên hạ.

''Vâng, Vương Hậu.'' Đối với lo lắng của Vũ Mị, Cung Tuyết đương nhiên vui vẻ hoàn thành, sau đó khom người ra ngoài, nói với Thiên Dạ Duật ở ngoài cửa: ''Khởi bẩm Vương Thượng, Vương Hậu cho mời ngài vào, nhưng mà, chỉ cho phép một mình ngài thôi.''

Nghe được những lời này, Thiên Duật Dạ không khỏi vừa lòng gật đầu, nha đầu kia, vẫn còn để ý đến thanh danh của chính mình. Không tệ, có thể chơi đùa, quá đáng quá sẽ mất nhiều hơn được.

Nghĩ đến đây, hắn liền xoay người phân phó một phen, Nạp Lan Diễm không nhịn được bĩu môi: ''Sao lại có nhiều quy củ kì quái vậy!''

Thiên Duật Dạ tức giận liếc hắn ta một cái: ''Là bổn vương thành thân, cũng không phải là ngươi, ngươi khó chịu cái gì?'' Nạp Lan Diễm hừ lạnh, quay đầu sang hướng khác, không thèm nói gì nữa.

Thấy thế, tâm tình Thiên Duật Dạ tốt lên không ít, đẩy cửa đi vào, sau khi hắn bước vào thì cửa đóng lại lần thứ hai.

Ngay lúc Thiên Duật Dạ ngó đông ngó tây tìm kiếm tân nương tử của mình, Quả Nhiễm khẽ mỉm cười, hơi hạ người: ''Khởi bẩm Vương Thượng, Vương Hậu để đôi giày thêu màu đỏ của Vương Hậu ở trong này, ngài phải tìm được giày thêu của nàng, mới có thể ra cửa ạ!''

Thiên Duật Dạ nghe xong, không nhịn được cười khẽ: ''Trẫm biết nàng ấy sẽ không đơn giản bỏ qua cơ hội lần này, quả nhiên là, tầng tầng cửa mà! Thôi, trẫm biết rồi.'' Dứt lời, cũng không nói nhảm, xắn ống tay áo dài, bắt đầu tìm kiếm khắp nơi.

Trong mắt bốn người Cung Tuyết không khỏi toát ra sự ngưỡng mộ cùng ước ao, nếu đời này các nàng gặp được người nam nhân chu đáo như vậy, thì cuộc sống coi như không uổng phí !

Dùng thời gian một ly trà nhỏ, Thiên Duật Dạ liền tìm được đôi giày thêu nằm trong bình hoa không bắt mắt ở chốn khuê phòng, hắn liền cầm nó đến gần phòng ngủ, nhìn nữ nhân nào đó nằm dang tay dang chân ở trên giường, không nhịn được cười khẽ: ''Nàng vẫn rất thoải mái nhỉ!''

''Hừ, đều là cái gì mũ phượng quá nặng, nếu ta vẫn ngồi chờ, chẳng phải sẽ bị gãy cổ hay sao?''

Thiên Duật Dạ nghe nữ nhân của mình oán giận, không nhịn được khóe môi cong lên, ôm lấy thắt lưng của Vũ Mị, nâng nàng ngồi dậy, lấy tự mình xỏ giầy thêu vào chân nàng, tiện đà trêu chọc: ''Không biết ái phi còn điều gì phân phó, tiểu nhân sẽ cống hiến hết sức!''

Dưới khăn hỉ, khóe miệng Vũ Mị suýt kéo đến tận mang tai: ''Hừ, tìm được nhanh như vậy? Sớm biết vậy bổn cô nương sẽ cho mấy vấn đề khó khăn nữa, đúng là tiện nghi cho chàng mà.''

Thiên Duật Dạ thấy thế, chắp tay thi lễ tựa như lấy lòng: ''Cảm tạ nương tử hạ thủ lưu tình !''

Vũ Mị 'xì' một tiếng nở một nụ cười, sau đó duỗi thẳng hai cánh tay mềm mại như ngọc, ngẩng đầu nhỏ, kiêu ngạo hô: ''Tiểu Thiên tử, cõng bản cô nương xuất cung.''

Thiên Duật Dạ chắp tay thi lễ cười nói: ''Tiểu nhân tuân mệnh!''

Dứt lời hắn liền ngồi xuống bên giường, dưới sự nâng đỡ của Cung Tuyết, Vũ Mị nhảy lên tấm lưng dày rộng của hắn, nắm lấy lỗ tai của hắn nói: ''Tiểu Thiên tử, xuất phát!''

Thiên Duật Dạ ung dung đứng lên, cao giọng hô: ''Vương Hậu nương nương khởi giá hồi cung!'' Dứt lời liền cõng nàng thong thả đi ra khỏi cửa....

Mà đứng ngoài cửa, mọi người không ngừng nhìn quanh, lúc thấy Thiên Duật Dạ cõng tân nương bước ra ngoài, cả đám cả kinh tròng mắt cũng sắp rớt ra bên ngoài.

Vốn Vương Thượng không được tiến vào Ma Cung, nhưng hắn cố tình vào. Vốn Vương Thượng cũng không được tiến vào khuê phòng của Vương Hậu, nhưng hắn vẫn cố tình vào. Vốn là huynh trưởng cõng Vương Hậu bước ra, nhưng vẫn là Vương Thượng cõng ra. Tu La Vương Hậu này quả nhiên không đơn giản !

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play