“Đau quá!” Phượng Triêu Hoa thì thầm một tiếng, sau đó ngã nhào lên người Minh Nguyệt.

Minh Nguyệt liền vội vàng đỡ lấy nàng, đồng thời kêu lên, “Tướng công, nhanh lại đây, Thất công tử bị té xỉu.”

Tướng công của Minh Nguyệt chính là người ngày đó hành thích Long Liễm Thần ở Trường Phong - Cảnh Võ. Hắn vội vàng chạy đến, vừa đỡ Phượng Triêu Hoa vào trong nhà, vừa hỏi, “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”

“Thiếp cũng không biết, huynh ấy vừa đến hai mắt đã ngấn lệ rồi.” Minh Nguyệt cực kỳ lo lắng.

Sau khi Cảnh Võ dìu Phượng Triêu Hoa vào giường, liền sờ trán nàng, nói, “Sốt rồi. Nàng mau lấy tất cả khăn mặt, thấm ướt rồi đắp lên trán huynh ấy, ta đi mời đại phu.”

“Dạ.” Minh Nguyệt vội vàng đi bưng nước lạnh và khăn mặt tới.

Minh Nguyệt vừa đắp khăn mặt ướt lên trán Phượng Triêu Hoa, thì nàng lập tức có phản ứng.

“Đừng đi! Đừng đi!” Phượng Triêu Hoa chau mày, vẻ mặt khổ sở, nhẹ giọng nỉ non, đôi môi khô khốc đã có vết nứt, ngón tay cử động một cách khó khăn, như thể muốn nắm lấy cái gì đó.

Minh Nguyệt vội vàng cầm tay Phượng Triêu Hoa, nói: “Thất công tử, ta không đi, huynh an tâm nghỉ ngơi, đại phu sẽ tới ngay.”

Cuối cùng cũng bắt được. Phượng Triêu Hoa khẽ cười nhẹ, chân mày cũng giãn ra, “Tam ca, huynh vẫn còn sống. Thật tốt quá, tốt quá!”

“Tam công tử?” Tâm Minh Nguyệt trầm xuống, hỏi, “Tam công tử làm sao?”

Phượng Triêu Hoa căn bản không nghe được câu hỏi của nàng, lại ngủ mê man.

Minh Nguyệt thấy thế, chỉ than nhẹ một tiếng, không hỏi thêm gì nữa.

Vào lúc Minh Nguyệt thay khăn mặt lần thứ năm thì cuối cùng Cảnh Võ cũng mời được đại phu tới.

Lão đại phu có bộ râu trắng, nhưng mắt hình như không được tốt lắm. Ông nhìn chằm chằm Phượng Triêu Hoa một lúc lâu mới bắt mạch cho nàng. Ông nói, “Bệnh tình của cô nương này rất nghiêm trọng.”

Minh Nguyệt kinh ngạc, “Cô nương ư? Chắc ngài không nhìn nhầm chứ, đây là Thất công tử.”

Lão đại phu vừa vuốt râu vừa lắc đầu, nói: “Mặc dù lão phu hoa mắt, nhưng tâm không mù, người nằm trên giường rõ ràng là một cô nương.”

Minh Nguyệt không thể tin được, hét lên, “Sao có thể thế được?” Người mình ngưỡng mỗ từ trước tới nay lại là một người con gái ư? Con gái? Con gái?

Minh Nguyệt càng nghĩ thì càng cảm thấy không còn mặt mũi nào đi gặp người khác nữa, hận không tìm được cái lỗ mà chui xuống. Trước đó nàng còn nói không phải y thì nhất định không lấy! Có cần phải mất thể diện đến vậy không!

Cảnh Võ cũng cảm thấy kỳ quái. Vị Thất công tử tiếng tăm lừng lẫy sao có thể là một cô nương được? Chắc chắn là nhầm rồi.

Lão đại phu thấy hai người không tin bèn nói: “Mười tuổi lão phu đã theo nghề y, cho đến nay vẫn chưa chẩn bệnh sai bao giờ. Cô nương này mạch tượng quanh co, mạch song quan nở và đập mạnh, móng tay hồng hào, là điềm báo kỳ kinh nguyệt sắp tới. Cộng thêm việc khí huyết công tâm, khí nóng bị tụ trong lồng ngực nên mới dẫn tới phát sốt. Nhưng lão phu có một chuyện không rõ.”

“Xin ngài cứ nói.” Cảnh Võ nói.

“Cô nương này gần đây có làm chuyện phòng the không?” Lão đại phu cau mày, có thể nhận thấy ông đang phân vân chuyện gì đó.

“Chuyện này.... chuyện này có liên quan gì đến bệnh tình của nàng ấy sao?” Mặt Cảnh Võ đỏ bừng.

Ngược lại, Minh Nguyệt tương đối bình thường. Nàng ở thanh lâu, đã nhìn quen chuyện nam nữ, cho nên khi nói đến những chuyện này nàng không hề cảm thấy thẹn thùng, “Việc này chúng tôi cũng không biết. Nàng ấy vừa đến đã té xỉu, bất tỉnh. Tôi chưa kịp hỏi gì cả.”

Lão đại phu nghe vậy, vuốt râu như có điều suy nghĩ, sau đó vô cùng nghiêm túc nói, “Nếu như tôi đoán không lầm thì cô nương này sắp có ‘tin mừng’ rồi.”

Minh Nguyệt cười một tiếng, nói: “Ngài vừa mới nói rồi.”

“Tôi không nói kinh nguyệt, là tin vui....tin vui đó.” Mấy sợi râu trên mép của lão đại phu theo khóe miệng của ông giật giật vài cái, vô cùng dễ thương.

“Tin mừng?!” , Minh Nguyệt nhíu mày không hiểu. Nàng nghiêng đầu nhìn về phía Cảnh Võ.

Mà từ trước đến giờ Cảnh Võ là người chất phác nên tất nhiên cũng không hiểu, chỉ có thể lắc đầu.

Minh Nguyệt bĩu môi. Một lần nữa nghi ngờ nhìn lão đại phu.

Lão đại phu cảm thấy bất đắc dĩ, “Không phải cô cũng đang mang thai sao, sao lại không hiểu chuyện này.”

“Ngài nói gì? Tôi....Tôi. .” Minh Nguyệt vừa mừng vừa sợ, rưng rưng nhìn về phía Cảnh Võ.

Cảnh Võ mờ mịt. Hắn vẫn không hiểu tại sao nương tử nhà mình lại vui vẻ như vậy?

Lão đại phu đứng dậy, gõ mạnh lên đầu người nào đó, nói: “Sắp làm cha đến nơi rồi mà vẫn đần độn thế à.” Dứt lời, lấy giấy bút ra kê đơn thuốc.

“Cái gì? Ta sắp làm cha?” Cảnh Võ ngẩn ra mấy giây, sau đó mới ngạc nhiên ‘giác ngộ’, ôm Minh Nguyệt, cao giọng hô, “Nương tử, nàng có nghe thấy không, ta sắp làm cha! Ta sắp làm cha rồi!”

“Thiếp biết, thiếp biết.” Minh Nguyệt vui mừng đến mức không kìm chế được nước mắt, vội gật đầu.

“Đừng kêu nữa, bệnh nhân cần nghỉ ngơi.” Lão đại phu vừa viết đơn thuốc vừa thở dài nói, “Thật không hiểu nổi vợ chồng hai người sinh hoạt như thế nào. Đứa bé cũng gần một tháng rồi mới phát hiện ra.”

“Ha ha, không phải mới chỉ một tháng thôi sao.” Cảnh Võ cười khúc khích, cẩn thận đặt Minh Nguyệt xuống, ngay cả nói chuyện cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều, như thể sợ sẽ dọa đứa bé trong bụng.

Minh Nguyệt cũng cực kỳ hạnh phúc. Nàng khẽ vuốt bụng, cả người như phát ra ánh sáng của người mẹ, “Đại phu, bệnh tình của Thất công tử nghiêm trọng không?”

“Mệt cô còn nhớ đến bệnh nhân nằm trên giường.” Lão đại phu nói xong, cũng là lúc kê xong đơn thuốc được, tổng cộng hai tờ, đưa cho Cảnh Võ, nói: “Một đơn là cho vị cô nương kia, một tờ là thuốc dưỡng thai cho lệnh phu nhân.”

Cảnh Võ vừa nghe thấy Minh Nguyệt cũng phải uống thuốc liền sốt ruột, “Nương tử của ta cũng bị ốm sao?”

Lão đại phu thật sự không còn gì để nói với hắn. Ông chỉ còn biết liếc mắt xem thường, đầu óc người này ngu ngốc như vậy mà có thể cưới được một cô nương trẻ tuổi xinh đẹp thế kia, quả đúng là người khờ có phúc của người khờ mà!”

“Có thể lấy được nương tử là do phúc khí ta đã tu luyện đời trước.” Cảnh Võ ôm chặt Minh Nguyệt, cười vô cùng rạng rỡ.

Nhắc tới chuyện phòng the mà Minh Nguyệt không xấu hổ nhưng khi nghe hắn nói như vậy thì lại đỏ mặt, cúi đầu cười cười, sau đó nói sang chuyện khác, “Ngài vừa mới nói Thất công tử cũng mang thai phải không?”

Lão đại phu lắc đầu, rồi lại gật đầu, nói: “Cần qua một thời gian nữa ta mới có thể xác định được. Ta chỉ cảm thấy mạch tượng của cô nương kia có một chút biến đổi, cụ thể có phải mang thai hay không thì ta chưa thể xác định. Nhưng theo kinh nghiệm mười năm hành y của ta, thì tám chín phần vị cô nương này đã mang thai rồi. Bình thường khi một cô gái mang thai nửa tháng thì có thể bắt được hỉ mạch, nhưng trên thực tế, vào ngày thứ hai sau khi thụ thai mạch tượng đã bắt đầu thay đổi, nhưng chỉ có ít người có thể cảm nhận được. Hai người hãy chăm sóc cô nương này cho thật tốt, nửa tháng sau lại dẫn cô ấy đi khám đại phu, đến lúc đó có thể xác định có mang thai hay không. Nhưng ta nói trước với hai người, có rất nhiều phản ứng mang thai giả, đại phu bình thường sẽ rất khó có thể phân biệt được.”

“Xa gần trong vòng trăm dặm xung quanh đây chỉ có ngài là y thuật cao thâm nhất, đến lúc đó mang nàng ấy đến chỗ ngài khám không phải là được rồi ư.” Cảnh Võ không hiểu thâm ý trong câu cuối cùng của lão đại phu, nhưng hắn thật lòng tin tưởng ông.

“Xem ra, cậu không hoàn toàn ngốc.” Lão đại phu cười ha hả đứng dậy rời đi.

Đợi đến khi lão đại phu đi xa, Cảnh Võ mới ngây ngô hỏi Minh Nguyệt: “Ta thật sự vô cùng ngốc à?” Hắn còn nhớ năm đó luyện công, sư bá còn khen mình cực kỳ thông minh, mà sao hôm nay từ đầu chí cuối lại nghe không hiểu lời lão đại phu nhỉ?

Minh Nguyệt liếc mắt xem thường, thúc giục, “Nhanh đi bốc thuốc đi.”

“A, đúng, bốc thuốc quan trọng hơn.” Nói xong, Cảnh Võ nhanh chóng chạy đi bốc thuốc.

Minh Nguyệt than nhẹ một tiếng, sau đó dùng tay nhẹ nhàng nâng gương mặt tuấn tú góc cạnh rõ ràng của Phượng Triêu Hoa lên, không khỏi cười khổ, “Gương mặt góc cạnh là do hóa trang, chỉ tiếc ta vẫn không có cơ hội được chạm vào mặt huynh, nếu không thì đã sớm phát hiện ra bí mật này rồi. Khó trách ban đầu huynh nói cả đời không ‘lấy vợ’, thì ra là định ‘gả’. Là ai có phúc vậy nhỉ?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play