Ghen tị là thiên tính
của phụ nữ. Cho dù rộng rái như nàng cũng không ngoại lệ. Hoàng tử trong cung luôn là gút mắc không thể cởi bỏ trong lòng nàng.
Thu hồi
suy nghĩ rối loạn, Phượng Triêu Hoa than nhẹ một tiếng, nói: “Con bé rất thông minh. Ta để con mang họ Phượng, nó mới không hỏi ta về chuyện của chàng.” Không để cho Ny Ny theo họ cha là sự trốn tránh rõ ràng, thông
minh như nàng sao lại không hiểu.
“Ta sẽ dùng nửa đời sau để đền
bù cho mẹ con nàng, tuyệt không để cho hai người chịu chút uất ức nào.”
Long Liễm Thần nhìn Phượng Triêu Hoa đăm đăm, nói chắc như thề nguyện.
Cái nàng muốn đâu phải đền bù. Phượng Triêu Hoa thầm than một câu ở trong
lòng, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, rũ mắt trầm mặc.
Thời
gian thực đáng sợ. Long Liễm Thần phát hiện hắn cũng không hiểu nàng như trong tưởng tượng. Xa cách năm năm, rất nhiều thứ cũng đã thay đổi.
Cửu biệt trọng phùng nhìn nhau chẳng nói gì là vì yêu quá tha thiết, không
nói cũng tự hiểu. Nhưng dưới tình huống trầm mặc này, thì chỉ còn lại sự lúng túng mà thôi.
Phượng Triêu Hoa rất không thích loại cảm
giác này, không khỏi nhíu mày, kéo đề tài về chính sự, “Quan Ấn là Tứ ca trộm, quan viên mất tích nhìn có vẻ liên quan đến Quan Ấn bị trộm.
Nhưng trên thực tế, hai chuyện này không hề có liên hệ. Ta cảm thấy đây
chỉ có người cố ý chế tạo trùng hợp.”
Long Liễm Thần không ngờ
nàng lại đột nhiên nói chuyện này, ngẩn người một chút mới phản ứng
được, nói, “Đúng thế. Theo như lời đồn, chuyện này không chỉ là án mất
tích bình thường.”
“Chàng cho là. . .”
“Tạo phản.” Long Liễm Thần biết đây là từ mẫn cảm giữa hắn cùng nàng, nhưng hắn thật sự không tìm được từ khác thay thế.
“Tạo phản. . . Tạo phản.” Phượng Triêu Hoa nhẹ giọng nỉ non, không biết lặp lại bao nhiêu lần. Trước mắt xuất hiện cảnh tượng năm năm trước, hai
chữ tạo phản sao mà nặng nề.
Trong lòng Long Liễm Thần biết nàng lại
nghĩ tới chuyện cũ, nhưng hắn hiểu an ủi cũng không có tác dụng, không
thể làm gì khác hơn là giả vờ không thấy đau thương trong mắt nàng, tiếp tục nói, “Thật ra ta vẫn luôn hoài nghi nhị ca sẽ không dễ dàng bỏ
qua.”
Phượng Triêu Hoa nghe vậy hơi sững, “Nhị hoàng tử? Hắn vẫn còn sống?” Nàng cho là lão hoàng đế không biết nương tay cơ đấy.
“Ừ. Lần đó sau khi hắn trốn khỏi Kinh Thành, năm năm qua vẫn bặt vô âm tín. Nhưng ta và tiên hoàng đều hiểu bản tính của hắn, biết một ngày nào đó
hắn sẽ ngóc đầu trở lại. Cho nên năm năm qua vẫn thận trọng, chuẩn bị
nghênh đón hắn tự chui đầu vào lưới.” Long Liễm Thần đã tính trước,
giống như tất cả đều nằm trong bàn tay hắn.
“Ta biết rõ chuyện Nam
Lăng Vương Hòa Đức phi. Chắc hẳn, hắn là con của Nam Lăng vương.” Phượng Triêu Hoa như không nghe thấy lời Long Liễm Thần, tự lẩm bẩm.
Trong lòng Long Liễm Thần sững sờ, sau đó nhàn nhạt mà nói ra, “Đúng vậy. Cho nên ta mới càng xác định hắn sẽ không từ bỏ ý đồ.”
Vẻ mặt Phượng Triêu Hoa phức tạp chậm rãi gật đầu, nói “Diệt cổ không diệt tận gốc, gió xuân thổi sẽ lại hồi sinh.”
Lời này thật không xuôi tai. Long Liễm Thần nhíu mày, từ chối cho ý kiến.
Thật ra hắn đã sớm có quyết định, chỉ cần nhị ca không tái phạm hắn cũng sẽ không so đo chuyện đã qua nữa. Nhưng rất dễ nhận thấy, không ai có
thể không so đo.
“Tha cho hắn.”Phượng Triêu Hoa thỉnh cầu.
Long Liễm Thần gật đầu, nói: “Dầu gì cũng là huynh đệ hơn hai mươi năm, ta
đương nhiên sẽ không đuổi tận giết tuyệt.” Về phần phải nhổ cỏ tận gốc
như thế nào dưới điều kiện hạ thủ lưu tình thì còn phải suy nghĩ một
phen. Chỉ là thuyền tới cầu tự nhiên thẳng, sẽ luôn có phương pháp xử lí vẹn toàn đôi bên.
“Đa tạ.” Như thế cũng coi như báo đáp công ơn nuôi dưỡng mười mấy năm của Nam Lăng vương.
Thấy Phượng Triêu Hoa ngây ra một lúc, Long Liễm Thần cười khổ, nhưng rất
nhanh đã biến mất, thay vào đó là một câu trêu đùa điều hòa không khí,
“Phượng huynh, chúng ta từ khi nào đã trở nên khách khí như vậy? Chẳng
lẽ là ghét bỏ tại hạ?”
Phượng Triêu Hoa ngẩn người một chút,
ngay sau đó phản ứng lại, cười nói, “Long huynh nghĩ nhiều rồi, đến nước này rồi giữa huynh và ta còn có cái gì mà ghét bỏ hay không chứ. Đừng
quên, chúng ta là bạn chí cốt.”
“Bạn chí cốt!” Long Liễm Thần chợt nhớ lại những lần uất ức trước kia, cười sang sảng nói, “Thì ra nàng còn nhớ rõ.”
“Đâu chỉ nhớ, là ghi lòng tạc dạ.” Phượng Triêu Hoa khẽ mỉm cười coi như
đồng ý, sau đó lời nói chuyển đề tài, nói: “Xem trước bản đồ Vũ thành
một lượt, chờ Trương Viễn có tin tức rồi tính tiếp.” Trên thực tế, nàng
cũng ghét nói chuyện khách khí cùng hắn. Cho dù chia xa bao lâu, một
năm, năm năm, hoặc mười năm, hai mươi năm, giữa bọn họ đều không nên
lạnh nhạt như thế. Khách sáo là dành cho người xa lạ lần đầu tiên gặp
mặt, chứ không phải người thương cửu biệt trọng phùng.
“Cứ làm
như vậy đi.” Long Liễm Thần giương mắt nhìn sắc trời, nói, “Trương Viễn
chắc cũng sắp có tin tức rồi.” Sau đó hô lớn, “Người đâu.”
“Long
công tử có gì phân phó?” Sư gia nha môn chạy đến đầu tiên, chỉ sợ có gì
sơ suất. Phải biết, Long công tử có thể làm cho Tổng Bộ Đầu Lục Phiến
Môn nghe lệnh, vậy không phải Hoàng đế vậy cũng là họ hàng với Hoàng đế, không thể tiếp đón không chu đáo được.
“Lấy bản đồ địa hình của Vũ thành tới cho ta.” Long Liễm Thần lạnh nhạt nói.
“Vâng.”
Rất nhanh, sư gia đã lấy bản đồ tới. Mặc dù không lớn, nhưng cũng khá rõ ràng.
Long Liễm Thần trải bản đồ trên bàn cờ, tay trái tỳ lên tay phải, tay phải
xoa cằm, nhíu mày ngạc nhiên nói, “Ta nhớ giữa Vũ thành và Thục thành có một ngọn núi, tại sao trên bản đồ này không vẽ?”
Được hắn nhắc nhở, Phượng Triêu Hoa cũng chú ý tới vấn đề này, lập tức chuyển ánh mắt dò hỏi về phía sư gia.
Sư gia sợ toát cả mồ hôi lạnh, ấp úng nói, “Chuyện. . .Chuyện. . . Chuyện
là thế này . . . .” Dùng tay áo lau mồ hôi, tiếp tục nói, “Giữa Vũ thành và Thục thành quả thật có một ngọn núi, gọi là núi Vũ Thục, nổi danh
một thời . . . .”
“Nói thẳng vào trọng điểm.” Long Liễm Thần nói.
“Dạ . . Dạ dạ dạ.” Sư gia tiếp tục mồ hôi, thân thể run cầm cập, lắp bắp,
“Bởi vì . . . . Bởi vì núi Vũ Thục Sơn là . . Là. . . .”
Phượng Triêu Hoa bất đắc dĩ nhìn Long Liễm Thần, truyền âm: ‘Nhìn chàng dọa người ta thành ra thế nào rồi kìa.’
Long Liễm Thần hếch mày, ‘Ta đáng sợ vậy sao? Tất cả mọi người đều khen ta phong lưu phóng khoáng, ngọc thụ lâm phong. . . .’
Phượng Triêu Hoa liếc mắt xem thường, ‘Chàng có chắc mình không bị Tô Tứ nhập không đấy?’
Long Liễm Thần cực kỳ trơ trẽn nhíu mày, ‘Đừng đánh đồng ta cùng tên tự kỉ ấy.’
Mặc dù không nghe được nàng nói, nhưng Long Liễm Thần đọc hiểu ánh mắt
nàng, bất mãn nhíu, rất muốn tự biện hộ cho mình. Nhưng để không khiến
sư gia mới lấy được chút bình tĩnh trở nên chập mạch lần nữa, hắn quyết
định nhịn.
Nhưng rất dễ nhận thấy rằng sư gia kia đã không thể nào bình thường được nữa rồi.