Cùng lúc đó, tại kinh thành xa xôi, Long Liễm Thần đang lên kế hoạch Kim Thiền Thoát Xác.
“Nếu Hoàng thượng ý đã quyết, vi thần sẽ không nhiều lời nữa.”
“Minh Hiên.” Long Liễm Thần có chút bất đắc dĩ nói, “Nếu biết rõ ta sẽ không
thay đổi chủ ý, cần gì phải như vậy chứ?” Quen biết nhiều năm, ta sao
không biết những lúc ngươi dùng tôn xưng đều là đang nói mát.”
“Hoàng thượng thánh minh.”
“Minh Hiên này.” Long Liễm Thần nở nụ cười, nói: “Trái với ‘Hoàng thượng thánh minh’ là gì?”
Trần Minh Hiên sững sờ, quỳ một chân xuống giải thích, “Vi thần không có ý đó.”
“Chớ giải thích, càng tô càng đen. Ngươi cứ bình thường cho ta.” Long Liễm Thần từ trên cao nhìn xuống hắn .
“Vâng.” Trần Minh Hiên trầm mặc một hồi mới khôi phục tỉnh táo, nói, “Ta thật sự phản đối ngài rời Kinh Thành vào lúc này.”
Long Liễm Thần chau mày kiếm, chỉ cười không nói.
“Ngài đi nhanh về nhanh, chuyện khác giao cho ta.” Trần Minh Hiên mặc dù nói
vô cùng lưu loát, nhưng trong lòng lại rối rắm vô cùng. Hoàng đế cải
trang vi hành vốn không phải chuyện lớn, nhưng cải trang vi hành mà
không thông báo cho Thái hậu và quần thần trong triều thì lại là chuyện
rất lớn.
Lừa dối là chuyện nhỏ, an nguy của Thánh thượng là
chuyện lớn! Nếu Hoàng thượng chuyến này xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn,
Trần Minh Hiên hắn sẽ biến thành tội nhân thiên cổ mất. Nhưng dù như
thế, hắn vẫn không kịch liệt phản đối. Bởi vì bọn họ không chỉ là quân
thần, mà còn là tri kỷ.
“Đa tạ.” Long Liễm Thần vỗ bả vai Trần Minh Hiên, thành khẩn nói cám ơn.”
Cùng lúc đó, trong một quán trà tao nhã, Phượng Ca Dao giơ lên một tờ Hoàng
bảng đủ để che kín cả người mình, vui mừng rạng rỡ thì thầm, “Phụng
Thiên Thừa Vận, Hoàng đế chiếu viết….” Đọc đến đây, nhướng mày, trợn mắt không hiểu đọc, “Nghĩa là sao?”
“Nghĩa là sao nghĩa là sao?” Tô Tứ lấy tay nhẹ nhàng gõ gõ trên bàn, không yên lòng đáp lời.
“Chính là cái ‘Phụng Thiên Thừa Vận, Hoàng đế chiếu viết’ đó, nghĩa là sao?”
Phượng Ca Dao bất mãn với thái độ của Tô Tứ, chu môi nhìn hắn chằm chằm.
Tô Tứ ngẩn người một chút, nói: “Chính là Hoàng thượng nghe theo mệnh trời chiếu cáo thiên hạ.”
“Hoá ra là vậy.” Phượng Ca Dao gật đầu như đã hiểu, chợt hưng phấn cười nói, “‘Phụng mẹ thừa vận, Ca Dao chiếu viết’ có phải là nghe theo lệnh mẹ
chiếu cáo thiên hạ không?”
Tô Tứ bật cười, “Nói linh tinh. Chỉ có Hoàng đế mới có thể hạ chiếu thư như vậy.”
“Nhưng cháu là con gái hoàng đế mà, không thể đặc cách sao?” Phượng Ca Dao nói.
Phượng Ca Dao không hiểu sao vẻ mặt của hắn lại đột nhiên trở nên nặng nề như vậy, chớp mắt mấy cái, nói “Cái gì là cái gì?”
“Cháu vừa mới nói cháu là con gái hoàng đế, nghe ai nói.” Tô Tứ khẳng định
tuyệt đối không phải là người Phượng gia nói cho cô bé biết, mình cũng
chưa bao giờ nhắc tới Long Liễm Thần, chẳng lẽ, đã có ai khác biết sự
tồn tại của con bé sao. Nếu vậy, đoạn đường này sẽ phải cực kỳ cẩn thận.
Lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng vội vã cuống cuồng của Tô Tứ, Phượng Ca Dao
cảm thấy mới mẻ, khoa trương cười lớn, nghiêng trước ngửa sau, “Nằm mơ
thấy á. Nhìn cái vẻ như trời sập của bác kìa, thật không có tiền đồ.”
Nằm mơ thấy sao? Không thể nào trùng hợp như thế. Tô Tứ không để ý đến sự
chế nhạo của Phượng Ca Dao, ngược lại càng sốt ruột rồi, chẳng lẽ có cao nhân làm phép với con bé, thông qua cảnh mộng nói cho con bé?
“Tứ bá phụ này, bác có thể đừng như gặp đại địch thế không? Không phải chỉ
là một giấc mộng thôi sao, bác làm sao vậy? Chẳng lẽ, cha cháu thật sự
là Hoàng đế?” Phượng Ca Dao cười híp mắt trêu tức nói.
Tô Tứ vội vàng che miệng Phượng Ca Dao, nhỏ giọng cảnh cáo nói, “Nhỏ giọng một chút, cháu muốn chết à!”
Phượng Ca Dao không hiểu, chớp mắt mấy cái, nói, “Tứ bá phụ, chỉ đùa một chút thôi, bác lo cái gì?”
Tô Tứ trừng mắt nhìn con bé, buông tay ra, không vui nói “Cháu mới lo ý.”
“Tứ bá phụ.” Phượng Ca Dao nheo mắt lại, dáng vẻ như đã dự liệu hết tất cả
mọi chuyện từ sớm, nói, “Bác nói đi, bác có phải trọng phạm triều đình
không?”
“Làm sao cháu biết?” Vừa dứt lời Tô Tứ liền hối hận, dồn sức đánh vào miệng mình, nói, “Phi phi phi, nói mò. Tứ bá phụ cháu
phong lưu phóng khoáng ngọc thụ lâm phong như thế, sao có thể làm chuyện phạm pháp đấy. Tuyệt đối không thể nào, tuyệt đối không thể.”
Phượng Ca Dao khinh bỉ lườm hắn một cái, nói: “Giấu đầu lòi đuôi.”
“Thích tin hay không thì tùy, bác lười cãi với đứa nhóc ba tuổi như cháu.” Tô Tứ hất cằm lên nói
“Năm tuổi!” Phượng Ca Dao ra vẻ ‘còn dám nói sai sẽ liều mạng với bác’, rất có khí thế thấy chết không sờn.
“Được, năm tuổi.” Tô Tứ bĩu môi thầm nói “Con nhóc xui xẻo, sao lại ngốc vậy.
Được trẻ lại hai tuổi, người ta còn cầu thần bái phật hy vọng ta đây nói họ trẻ tuổi đấy.”
Nghe vậy, trên khuôn mặt nhỏ cỡ lòng bàn tay
còn chưa hoàn toàn thành hình của Phượng Ca Dao hiện lên một trận sấm
sét vang dội, trong con ngươi rõ ràng lóe ra ánh lửa, lại cứ cố làm bộ
như rất bình tĩnh, bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười, “Sao
bác lại không nói cháu trẻ lại năm tuổi luôn đi?”
Nói trẻ lại
năm tuổi cũng được à? Bỗng dưng, nụ cười của Tô Tứ cứng ngắc, cười gượng hai tiếng, nói, “Thật ra thì lúc cháu vẫn còn ở trong bụng mẹ, bác cũng đã rất yêu thương cháu rồi.”
Phượng Ca Dao trầm mặc hai giây,
sau đó đưa bàn tay nhỏ bé giày xéo mặt hắn, sau đó hung dữ nói, “Hận
không thể vò nát cái mặt xấu xí này.”
“Cháu nói cái gì? Xấu? Con nhóc không có mắt này, cháu có biết gương mặt này của bác mê đảo bao
nhiêu phụ nữ, làm ghen tỵ chết bao nhiêu đàn ông không.” Giống Phượng Ca Dao, Tô Tứ cũng có ‘điểm nhột’ của hắn. Hắn tuyệt đối không cho phép
người ta công kích mặt của hắn, dù là nói cũng không được.
“Người tự kỷ hay tự yêu chính mình, cũng có thể làm cho người ta không nói
được lời nào. “Phượng Ca Dao lườm nguýt, nói: “Dù sao bác cũng không mê
hoặc nổi cháu, cũng không mê hoặc nổi mẹ cháu, càng sẽ không thể khiến
cho cha cháu ghen tỵ chết.”
Nghe cô bé nói như vậy, Tô Tứ hùng
hồn nói: “Bác thừa nhận mình không có mê đảo hai mẹ con cháu, nhưng làm
sao cháu biết cha cháu không ghen tỵ với bác?”
“Bởi vì cha không cần thiết phải ghen tỵ với vác, cha cháu anh tuấn hơn bác không chỉ trăm lần thôi đâu.”
Tô Tứ nghiên răng nghiến lợi, “Tiêu chuẩn kiểu gì thế.” Mặc dù Long Liễm
Thần quả thật là rồng phượng trong biển người, còn có khuôn mặt khiến
hắn cũng phải ghen tỵ ba phần, nhưng chênh lệch này cũng đâu đến nỗi
phải dùng gấp trăm lần để hình dung!
Phượng Ca Dao nhướn mày, nói: “Bác cứ nhìn cháu thì biết. Ông ngoại nói cháu rất giống phụ thân.”
“Nói bậy, cháu rõ ràng giống mẹ cháu.” Tô Tứ quyết định bỏ qua khí thể Vương Giả bẩm sinh trên người nàng. Dù sao con gái cũng không nên dính vào
hai chữ ‘Đế Vương’.
“Cháu cũng nghĩ vậy.” Phượng Ca Dao một tay
chống cằm, đôi mắt đen lúng liếng đảo quanh, nhỏ giọng nói, “Tthật muốn
biết mặt cha quá.”
Giọng nói tuy nhỏ, lại mang cho người nghe
cảm giác mất mác nặng nề. Lúc này Tô Tứ mới nhận ra, đứa bé trưởng thành sớm này cũng muốn gặp phụ thân như mọi đứa bé khác.
“Đơn giản thôi, để bác vẽ cho cháu xem.” Tô Tứ không chút nghĩ ngợi nói.
“Thật sao?” Phượng Ca Dao không tin, người từ trước đến giờ luôn đứng cùng
một trận chiến tuyến với mẹ sẽ tốt bụng như thế. Dù sao, mẹ vẫn luôn
không muốn cô bé hỏi về cha, chứ đừng nói nhìn bức họa của cha.
“Dĩ nhiên, Tô Tứ này từ trước đến giờ đã nói là làm.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT