Hôm sau, trong triều, Long Liễm Thần đầu đội vương miện màu vàng kim, mặc long bào màu vàng, vẻ mặt bình tĩnh như nước, đáy mắt sóng nước chẳng xao, trong lúc phất tay toát ra khí phách duy ngã độc tôn.

“Ngô Hoàng Vạn Tuế Vạn Tuế Vạn Vạn Tuế!”

“Chúng ái khanh bình thân.”

“Tạ vạn tuế.” Chúng đại thần đứng dậy, chia ra thối lui đến hai bên.

Sau những lời tung hô muôn đời không đổi, Long Liễm Thần chợt thở dài một hơi, mệt mỏi day trán, nhưng không nói gì.

Chúng đại thần thấy vậy không khỏi kinh hồn bạt vía, mặt rồng không vui, làm thần tử cũng sẽ không có kết cục tốt. Cái gọi là vui nào triều thần nấy, không cẩn thận đây chính là điềm báo thanh lý môn hộ. Mọi người càng nghĩ càng thấy sợ, trên đại điện, sợ nhất chính là Hoàng thượng không nói gì.

Trần Minh Hiên bỗng dưng đi tới giữa điện quỳ xuống, nói: “Thần có tội, kính xin Thánh thượng trách phạt.”

Long Liễm Thần nhướng mày, cố ra vẻ nghi ngờ, “Trần ái khanh có tội gì?”

“Thánh thượng lo lắng muôn trùng, nhưng thần không thể nào phân ưu cho ngài, đây là tội thất trách đáng lý nên chịu phạt.” Trần Minh Hiên nói năng hùng hồn, tuyệt đối không giống như đang xin tội mà ngược lại càng giống như đang trách cứ những thần tử ‘không vì Hoàng thượng phân ưu’ kia.

Người sáng suốt nhìn một cái cũng biết quân thần hai người này đang diễn trò. Nhưng khổ nỗi người diễn là Thiên tử, họ không dám đắc tội, không thể làm gì khác hơn là giả vờ không nhìn thấy, phối hợp với bọn họ.

“Thần có tội.” Văn võ bá quan rối rít quỳ xuống. Có người không hiểu, có người cắn răng nghiến lợi.

Thấy thế, khóe miệng Long Liễm Thần lơ đãng cong lên nhưng cũng không rõ ràng, sau khi cùng Trần Minh Hiên trao đổi một ánh mắt liền nhàn nhạt mở miệng, “Trẫm tối hôm qua nằm mơ thấy tiên hoàng.”

“Tiên hoàng băng hà đột ngột, nhất định là có chuyện quên dặn dò ngài, mới báo mộng cho ngài.” Trần Minh Hiên rất phối hợp nói.

“Đúng vậy. Tiên hoàng tối hôm qua hàn huyên cùng trẫm rất lâu, không ngừng dặn dò phải làm Hoàng đế tốt, cần chính yêu dân, chiêu hiền đãi sĩ.” Dừng một chút, Long Liễm Thần khẽ thở dài một cái, lại nói, “Những những điều này không phải là nguyên nhân chủ yếu tiên hoàng báo mộng cho trẫm.”

Trần Minh Hiên lập tức tiếp lời: “Vậy tiên hoàng có ý . . . .”

Long Liễm Thần trầm ngâm giống như khó xử, “Tiên hoàng cảm thấy thẹn với Phượng thị, dưới cửu tuyền không thể nhắm mắt.”

Vừa dứt lời, dưới điện bắt đầu ồn ào.

Đúng lúc này, Thừa tướng Ngụy Dung dẫn đầu ra tiếng, “Thần có lời muốn nói.”

Ngụy Dung là học trò của Phượng Liêm, phong thái và cách làm việc giống Phượng Liêm như đúc, là một Thừa tướng tốt. Có lẽ, tiên hoàng vẫn tán thưởng Phượng Liêm. Nếu không cũng sẽ không để học trò của ông làm tướng rồi.

Long Liễm Thần khẽ gật đầu, “Đứng lên nói.”

“Tạ Thánh thượng.” Ngụy Dung đứng dậy, nói: “Trong lúc tiền Thừa tướng Phượng Liêm tại vị vẫn luôn trung quân yêu dân chuyên cần siêng năng, tiên hoàng định tội ông mưu phản nhưng chưa cho ra bằng chứng cụ thể, thật sự là thiếu sót. Hôm nay tiên hoàng phó thác cho Thánh thượng trầm oan giải tội, đây là cử chỉ của minh quân.”

Long Liễm Thần mặc dù không lên tiếng đồng ý, thế nhưng lơ đãng gật đầu rõ ràng đã đồng ý với lập trường của hắn .

Người sáng suốt nhìn một cái cũng biết nên làm như thế nào, nhưng các triều đại đổi thay luôn có vài người ngầm đối đầu với Thiên tử, đây là điều không thể tránh khỏi.

“Thần cho là. . . ” , Đại Học Sĩ Trần Trung cao giọng ngắt lời Ngụy Dung, nói: “Phượng Liêm chạy trốn chính là bằng chứng rõ ràng nhất.”

Long Liễm Thần hơi nhíu mày, tiếp tục im lặng nhìn. . .

“Trần đại nhân nói vậy là sai rồi.” Người nói chuyện là Thái bác Trần Thiên Sinh, so với năm năm trước ông bây giờ có vẻ già đi rất nhiều, nhưng là từ ánh sáng dưới đáy mắt ông vẫn có thể thấy được ông vẫn rất thích tranh cãi với người khác. Hơn nữa rất dễ nhận thấy là sau Phượng Liêm, ông đã tìm được đối thủ mới.

Nhưng chuyện này không đơn giản chỉ là quan điểm giằng co, đấu thực lực.

Trần Thiên Sinh nói, “Khởi bẩm Thánh thượng, vi thần nhớ Phượng Liêm ban đầu cũng không chạy trốn, lúc đó ông ta bị giam ở sát vách phòng giam vi thần, vi thần sẽ không nhớ nhầm.”

Vừa dứt lời, trong điện liền xuất hiện vài tiếng cười.

Long Liễm Thần cũng cong cong môi, nói: “Về chuyện sửa lại án xử sai cho Phượng Liêm, các vị ái khanh có ý kiến gì thì cứ nói. Dù ủng hộ hay phản đối, trẫm đều sẽ cân nhắc thận trọng.”

Cái gọi là cân nhắc thận trọng cũng chỉ là cân nhắc thận trọng nên phản bác như thế nào thôi.

“Vi thần cho là Phượng Liêm mặc dù không chạy trốn, nhưng đồng đảng ông ta cướp pháp trường là sự thật. Chỉ bằng điểm ấy thôi cũng đủ chứng minh ông ta không trong sạch.” Trần Trung mặc dù hiểu ý Hoàng thượng, nhưng lão cũng biết một khi tội phản nghịch của Phượng Liêm được rửa, con gái thứ hai của Phượng gia từng là Thái tử phi nhất định sẽ thành chướng ngại lớn nhất để Trần phi được phong hậu.

Trần Thiên Sinh nghe vậy hơi giận, giọng điệu không tốt chút nào, “Trần đại nhân sao lại chắc chắn người cướp pháp trường là đồng đảng của ông ấy?”

“Thân phận những người ngày đó cướp pháp trường đã được xác định, đều là nghĩa tử của Nam Lăng vương, cái này không chứng minh Phượng Liêm và Nam Lăng vương có cấu kết sao? Nếu không, sao bọn họ lại liều chết đi cứu ông ta?” Trần Trung hùng hồn nói.

Đáy mắt Long Liễm Thần thoáng hiện lên vài tia không vui, liếc nhìn mọi người, nói: “Tính ra, đó ngày trẫm cũng ở đấy.”

Ngụ ý, nếu lúc hắn còn là Thái tử đã tự ý thả người, hôm nay làm Hoàng đế thì lật lại bản án là chuyện bắt buộc phải

làm. Chỉ tiếc có người cố tình cố chấp muốn chết.

“Tiên hoàng từng vì thế mà giận dữ.” Trần Trung dùng tiên hoàng dọa người.

Nghe vậy, Long Liễm Thần nhếch môi cười lạnh, “Tiên hoàng báo mộng nói trong lòng người hổ thẹn, có lẽ, đây chính là một trong số nguyên do…”

Thấy vậy, Trần Trung biết nói nữa sẽ biến khéo thành vụng, vì vậy tức giận ngậm miệng. Mà những đại thần đứng chung một chiến tuyến cùng Trần Trung cũng đều rối rít cúi đầu, không dám thở mạnh.

Qua một hồi tranh cãi, bên nào Học sĩ đảng, bên nào Thái bác đảng, rất rõ ràng. Trong lòng Long Liễm Thần cũng có chừng mực. Làm Đế Vương, hắn không hy vọng xa vời trong triều không phân chia đảng phái, nhưng hắn phải nắm rõ thế lực tất cả đảng phái. Chỉ có như vậy, hắn mới có thể làm cho bọn họ kìm chế lẫn nhau, ngồi vững vàng trên cái ghế rồng này.

Lòng người khó dò, trung - gian khó phân, minh quân khó làm. Đây là châm ngôn tiên hoàng lưu lại. Nhưng đối với Long Liễm Thần mà nói, sợ rằng còn phải thêm cả ‘hậu viện khó dằn’ nữa. Chắc hẳn, tiên hoàng chưa từng chịu khổ do hậu cung nên mới có thể đối phó với Đông cung hậu viện đông nghịt mà không biết mệt như vậy.

Long Liễm Thần bất đắc dĩ mím môi cao giọng nói, “Nếu chúng ái khanh không còn dị nghị, vậy chuyện này cứ quyết định như vậy.”

“Ngô Hoàng anh minh.” Người đầu tiên lên tiếng đương nhiên là Trần Minh Hiên.

Long Liễm Thần và Trần Minh Hiên liếc nhìn nhau, chuyện kế tiếp mới thực sự là vấn đề.

Sau khi bãi triều, Trần Minh Hiên lập tức đến Ẩn Thiên điều binh khiển tướng, còn Long Liễm Thần trực tiếp đến cung Trần phi.

Long Liễm Thần rất rõ, đối với đám phụ nữ trong hậu cung mà nói, dù hắn đến cung các nàng ngồi một chút thôi cũng là ban ân lớn lao rồi. Cái gọi là ‘ân uy cùng thi’, nếu ở trên triều đình đã dằn mặt ‘nhạc phụ đại nhân’ thì sau khi về nhà đương nhiên phải đi an ủi.

Long Liễm Thần bỗng dưng nhăn mày, trên mặt lộ ra vẻ chán ghét. Hắn dừng bước, trầm tư một lát rồi nói với Vương công công, “Trẫm hôm nay còn có chính vụ phải xử lý, ngươi đưa đến chỗ Trần phi cùng tiểu hoàng tử vài thứ. Nên nói như thế nào thì tự nghĩ.” Dứt lời, quay đầu trở về.

Hàng lông mày vốn không dày của Vương công công nhăn tịt lại, vô cùng bất đắc dĩ. Hoàng thượng ngay cả đối phó cũng lười, vậy nên làm thế nào cho phải!

Mà cùng lúc đó, tại Nam Lăng xa xôi, Phượng Triêu Hoa cũng không thư thái được là bao.

“Mẹ, mẹ thật sự không lên đường cùng con sao?” Cô bé lưu luyến không rời lôi kéo vạt áo Phượng Triêu Hoa, ra vẻ đáng thương nói.

Phượng Triêu Hoa nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé, nói: “Đừng có bày cái vẻ mặt uất ức này ra trước mặt mẹ. Vui lên nào.”

“Nhưng người ta muốn đi cùng mẹ mà.”

“Còn tùy hứng nữa thì về phủ.” Phượng Triêu Hoa kiên quyết.

Tô Tứ đứng bên không thèm đoái hoài, trực tiếp nhắm mắt giả vờ ngủ say không nhìn hai người. Từ hôm qua mè nheo đến bây giờ, hai mẹ con này không thấy mệt à?

Đối với sự kiên trì của con bé, Phượng Triêu Hoa cũng rất bất đắc dĩ, cái tính mềm không được cứng không xong này rốt cuộc là di truyền từ đâu?

“Mẹ….” Cô bé ra đòn sát thủ nhất - giả vờ đáng thương.

Thấy con gái nước mắt ròng ròng, mặc dù biết rõ là giả vờ, Phượng Triêu Hoa vẫn đau lòng. Nàng than nhẹ một tiếng, dùng giọng nói ấm áp như gió xuân, hôn trấn an, “Không phải đã nói là con và Tứ bá phụ lên đường trước, mẹ sẽ gặp hai người sau sao?”

Cô bé hếch mũi, nghiêng đầu nhìn Tô Tứ một cái, chu miệng nói, “Nhưng ông nói bác ngoại trừ biết dò la chuyện ngồi lê đôi mách thì chẳng có bản lĩnh gì, thế sao mà bảo vệ được con!”

“Ông ấy nói vậy thật hả?” Tô Tứ tỏ vẻ ‘Vô cùng nguy hiểm.”

Phượng Triêu Hoa không khỏi bật cười, nhẹ nhàng dí trán cô bé, nói: “Con đấy, cứ thích gây sóng gió. Ông con còn lâu mới chê bai ân nhân cứu mạng của mình như vậy.”

“Ân nhân cứu mạng? Tứ bá phụ đã cứu mạng ông sao?” Cô bé tò mò.

Phút chốc, Phượng Triêu Hoa bỗng trở nên u ám.

Tô Tứ vội vàng nháy mắt với cô bé.

Cô bé lập tức biết mình nói chuyện không nên nói, vội ăn năn, nói “Con và Tứ bá phụ đi trước.”

Phượng Triêu Hoa miễn cưỡng cười, xoa đầu cô bé, nói: “Ngoan. Mẹ sẽ gặp hai người nhanh thôi.”

Mặc dù không cam lòng nhưng cô bé vẫn nghe lời gật đầu. Aiz, ai bảo mình dẫm vào chỗ đau của mẹ? Nhưng nói đến đau…..

Cô bé giương mắt nhìn về phía Tô Tứ, Tứ bá phụ sẽ kể cho mình chứ nhỉ?

Lại là loại ánh mắt làm cho người ta không đành lòng cự tuyệt này! Tô Tứ không khỏi cảm thán, tại sao con bé có thể giả vờ đáng thương như thế? Thất muội trước nay đâu có loại bản lãnh này! Chẳng lẽ là di truyền từ tên họ Long kia?

Bỗng dưng, đáy mắt Tô Tứ bắt đầu sáng lên, đó là nét mặt đặc biệt khi hắn phát hiện những chuyện thú vị, có giá trị ‘tám’.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play