Nhưng cho đến khi tốt nghiệp trung học, cũng không có người nào chứng tỏ được hắn từng có lui tới với bất kỳ một nữ sinh nào.
Mà càng thần bí như vậy, Trần Vũ Tịch đối với hắn càng say đắm, ít nhất
hắn không giống Ngạo Dạ Phong đối đãi trong tình cảm một cách qua loa
như vậy.
"Thầy Đường, có thể hỏi thầy một vấn đề chứ?" Đợi bài
giảng kết thúc, Trần Vũ Tịch hai tay chống cằm, nhìn Đường Dật chằm
chằm, nhìn mãi cho đến bây giờ vẫn thấy chưa nhìn đủ.
Đường Dật sửa sang lại quyển sách cười cười, "Vấn đề gì? Có cái gì không hiểu có thể hỏi thầy."
Trần Vũ Tịch lắc đầu một cái, "Không phải trên sách gì đó, là trong cuộc sống." Trần Vũ Tịch nhìn Đường Dật mong đợi.
Đường Dật sửng sốt, nhìn Vũ Tịch, "Trong cuộc sống gặp phải chuyện gì không
vui rồi hả ?" Sau đó hắn ngồi xuống lần nữa, "Em hỏi đi, chuyện gì?"
Nhìn hai mắt Đường Dật dịu dàng, Trần Vũ Tịch cười nhạt, "Cái đó, ở trong mắt thầy, tình yêu là gì?"
Đường Dật sửng người một chút, cũng không cảm thấy có cái gì ngoài ý muốn, vì Trần Vũ Tịch không phải là lần hồi hỏi hắn về vấn đề bạn gái này, hơn
nữa, hắn cũng đoán được Trần Vũ Tịch nhìn hắn là thế nào, hắn chỉ hơi
hơi cười một tiếng.
"Tình yêu chỉ là một loại cảm giác, một loại
tâm tình. Mỗi người sẽ cho em một đáp án khác nhau, vì cảm giác của mỗi
người là khác nhau, thật ra thì căn bản không cần suy nghĩ tình yêu
trong mắt người khác là cái dạng gì, nếu như mình yêu, vậy thì cứ yêu
thôi."
Lần nữa Trần Vũ Tịch lại bị Đường Dật làm cho cảm động,
hắn nói như vậy, cùng cảm giác với cô, nếu như đã yêu thì nhất định phải yêu cho thật đẹp.
"Vũ Tịch đã có người trong lòng rồi hả?" Đường Dật đột nhiên mở miệng hỏi, Vũ Tịch nhất thời sửng sốt, gương mặt trong nháy mắt đỏ ửng, "Không có, không có! Chỉ là tùy tiện hỏi một chút
thôi, ha ha. . . . . ."
Ngay sau đó Đường Dật cười một tiếng,
đứng lên nói, "Giờ học thêm hôm nay tới đây thôi, thầy về trước đây."
Sau đó lại nói thêm một câu, "Tuổi em mà nói tình yêu thì còn quá sớm,
vẫn nên chú trọng học tập."
Vũ Tịch cười một tiếng với hắn, gật
đầu một cái, sau khi tiễn Đường Dật về, Trần Vũ Tịch hát ngâm nga từ
ngoài đi vào, ông cụ an vị trong phòng khách, Trần Vũ Tịch lên tiếng
chào ông, đang chuẩn bị lên lầu, đột nhiên bị ông cụ gọi lại, "Vũ Tịch,
cháu qua đây ngồi xuống, ông có chút chuyện muốn nói với cháu."
Từ khi Vũ Tịch tới nơi này, ông cụ đối với Vũ Tịch vẫn luôn rất dịu dàng,
hơn nữa cơ hồ Vũ Tịch muốn gì ông đều cho tất cả, so ông nội của Vũ Tịch còn phải thương cô hơn, cho nên ở trước mặt ông cụ Ngạo cô cũng thường
nghe lời, nhu thuận.
"Ông nội, sao vậy? Có chuyện gì tìm cháu sao?" Vũ Tịch ngồi xuống ghế sa lon ở bên canh ông cụ Ngạo.
Ông cụ Ngạo liếc mắt nhìn Vũ Tịch, cười nói, " Thầy Đường như thế nào?"
Vũ Tịch hơi sửng lại, cho là hỏi giờ học của Đường Dật như thế nào, cười
cười nói, "Thầy Đường rất tốt! Giờ học dạy rất tốt, thầy ấy cũng không
tệ."
"Thầy Đường tuổi còn trẻ đã là chủ nhiệm lớp của các cháu,
rất có năng lực, trong trường học nhất định cũng rất được hoan nghênh."
Ông cụ mang theo nụ cười nói.
Trần Vũ Tịch cười một tiếng, "Dĩ
nhiên, ở trên lớp chúng cháu có rất nhiều người thích thầy Đường, nghe
nói rất nhiều cô giáo cũng thích thầy ấy, chỉ là không biết vì sao bên
cạnh thầy Đường vẫn luôn không có bạn gái." Cô nói xong, trên mặt không
khỏi lộ ra thần sắc mong đợi, nếu như Đường Dật có thể thích cô như
chính cô thích hắn thì tốt biết mấy.
Nghĩ tới đây, Vũ Tịch lại ở trước mặt ông cụ Ngạo thoáng qua một nụ cười ngốc nghếch.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT