Đợi đến khi chuyện của Lạc Nam xử lý tốt xong, đã nhanh chóng đến thời gian tan học. Lạc Nam nói muốn đi một mình, Trần Vũ Tịch cũng không ngăn cản đứng ở cửa phòng y tế nhìn cậu ấy. Nhìn bóng lưng mất mác của Lạc Nam,
Trần Vũ Tịch khẽ thở dài, xã hội này chênh lệch quá lớn.
Cũng
chính từ sau đó, Lạc Nam cơ hồ mỗi ngày sau giờ tan học cũng đều đến lớp học Taekwondo để luyện tập, Trần Vũ Tịch thường sẽ gặp cậu ấy, hai
người bắt đầu từ từ quen biết, nói chuyện cũng nhiều hơn. Thật ra thì ở
cùng Lạc Nam mới phát hiện, cậu ấy cũng không phải một người đặc biệt
trầm lặng, một câu nói đùa trùng hợp cũng có thể chọc cho Trần Vũ Tịch
cười ha ha.
Có thể nguyên nhân là do biến cố gia đình, cho nên tính cách của cậu ấy mới trở nên u buồn vậy.
Có điều, Trần Vũ Tịch vẫn hi vọng Lạc Nam có thể từ trong bóng tối đi ra, lạc quan kiên cường đối mặt với cái thế giới này.
Kể từ sau khi cha ngồi tù, Lạc Nam lần đầu tiên đối với người khác mở rộng nội tâm, Trần Vũ Tịch lạc quan hòa đồng thiện lương, thậm chí có lúc cô ấy như bị ấm đầu có hai sức mạnh khác nhau, cũng làm cậu thật rất xúc
động, thật lòng hi vọng bằng hữu tốt như vậy có thể vẫn tiếp tục bên
nhau.
Lại nói, tới Ngạo gia gần hai tháng rồi, Vũ Tịch cũng thông qua phương thức của mình cùng mạc thủ trưởng liên lạc qua, bên chú một
mực hỏi có tra được chuyện gì không, nhưng Trần Vũ Tịch trong hai tháng
này, ngoài buổi tối ngủ ở nhà, phần lớn thời giờ đều ở trong trường học, cô không thể không đi học, cho nên nhiệm vụ điều tra tiến hành rất
chậm.
Hơn nữa trên người Ngạo Dạ Phong và ông cụ cũng không phát
hiện nghi điểm gì, Ngạo Dạ Phong như cũ đi sớm về trễ, không biết hắn là đến công ty hay là cùng phụ nữ bên ngoài ở cùng nhau, ông cụ rất ít khi ra cửa, chỉ đi vòng vòng trong biệt thự, hoặc là tìm mấy lão bạn hữu
đánh bài.
Ông cụ Ngạo rất hài hước, cũng rất thương Vũ Tịch, cô đúng thật là hi vọng mình có thể có một ông nội như vậy.
Ngạo Dạ Phong không nói chuyện của phụ nữ, ngồi xuống còn là có thể tính là
một người tốt, thỉnh thoảng cùng hắn cãi nhau, cãi nhao nhao lên, cũng
chỉ cho là chút thú vui trong cuộc sống thôi.
Ba người trong nhà
này sinh hoạt rất hòa hài, hoàn toàn không nhìn ra cái nhà này cùng
Mafia và chuyện buôn lậu quân hỏa(*) có quan hệ.
(*) Quân hỏa: vũ khí đạn dược
Chẳng lẽ là tình báo của Mạc thủ trưởng có vấn đề?
Trần Vũ Tịch ở nhà điều tra không ra, vì vậy suy nghĩ đến tập đoàn Ngạo Thế
xem xét, có lẽ trong công ty có thể điều tra được chút gì đó.
Hôm nay là chủ nhật, Ngạo Dạ Phong sáng sớm đã nói muốn đến công ty, Trần Vũ Tịch đuổi theo.
"Dạ Phong ca ca ~" sau lưng một tiếng kia ngọt đến phát ngán, khiến Ngạo Dạ Phong không khỏi nhíu mày, hắn vẫn là một thân tây trang màu đen hưu
nhàn, nổi bật lên khuôn mặt càng thêm mịn màng trắng nuột.
"Cô
gái nhỏ có chuyện gì muốn yêu cầu với tôi sao? Nói thẳng, tôi vẫn quen
cô gọi cả tên tuổi tôi." Ngạo Dạ Phong xoay người tà mị nhìn Trần Vũ
Tịch.
"Làm sao anh biết tôi có việc cầu xin anh? Dạ Phong ca ca!" Trần Vũ Tịch giả trang thành một bộ dạng thanh thuần, không nghe được.
Ngạo Dạ Phong nhíu mày, xoay người rời đi.
"Ngạo Dạ Phong, anh đứng lại đó cho tôi!"
Trần Vũ Tịch kêu một cái như vậy, Ngạo Dạ Phong nhất thời cảm thấy thoải mái hơn.
"Cô nàng, làm gì?"
"Tôi. . . . . . chủ nhật không có việc gì, mới tới nơi này cũng không có bạn
bè, anh dẫn tôi tới công ty của các anh thăm thú đi, nghe nói tập đoàn
Ngạo thế là tập đoàn số một số hai cảu thành phố K, nhất là tập đoàn này là do vị tổng giám đốc trẻ tuổi vĩ đại là anh quản lý, thật muốn biết
một chút về nó." Đoạn cuối, Trần Vũ Tịch vẫn không quên cố ý khen thêm
mấy câu.
Nhưng cô không biết mình cố ý thêm dầu thêm mỡ như vậy, ngược lại khiến Ngạo Dạ Phong có chút phản cảm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT