Cô đặt mông ngồi trên giường của Ngạo Dạ Phong, gương mặt đau khổ, "Tôi
rốt cuộc đắc tội với anh ở chỗ nào, tại sao anh luôn luôn gây khó dễ cho tôi. Anh có biết ngày mai tôi còn phải đến trường, bây giờ tôi lại thức đêm ở dưới lầu ngồi chờ vô ích cả một buổi tối, anh thì ở đây ngủ ngon! Coi như không thích tôi nhưng mà tôi cũng không làm phiền anh cái gì a. . . . . ."
Càng nói Trần Vũ Tịch lại càng thấy uất ức, thậm chí thật sự òa khóc lên.
Ngạo Dạ Phong nhất thời nhíu mày một cái, đi tới trước mặt cô, đỡ đầu của cô tựa vào trên vai mình, "Cô gái tốt, lần này là tôi không đúng, sau này
sẽ không như vậy nữa." Thanh âm của hắn dịu dàng khác thường, khiến tức giận của Trần Vũ Tịch biến mất một nửa.
Nhưng Trần Vũ Tịch
cũng không biết, người tối hôm nay phải tới, sau khi cô rời khỏi căn
phòng (*), liền bị hắn thông báo không cần tới. Có lẽ nếu như Trần Vũ
Tịch không nói những lời đó, tối hôm nay cũng sẽ không xảy ra những
chuyện như vậy.
(*) câu này nguyên văn là “Ngay tại nàng ly khai thức đêm thiên phòng chi hậu”, hình như mình dịch hơi sai nghĩa.
Chỉ là Ngạo Dạ Phong vì lời nói của Trần Vũ Tịch, nhớ lại quá mức chuyện lúc trước, cho nên mới quên cô vẫn còn ở dưới lầu.
Cũng chính là đêm hôm đó, Ngạo Dạ Phong lần đầu tiên trước mặt một nữ
nhân chịu nhân lỗi, cũng bị Trần Vũ Tịch chộp được nhược điểm, yêu cầu
hắn đồng ý nếu như tương lai cô thích những người khác, giữa bọn họ giải trừ hôn ước, hơn nữa trong thời gian này, không cho can thiệp vào bất
cứ chuyện riêng của ai, nhất là chuyện tình cảm.
Ngạo Dạ Phong
mím môi, có điều nhìn Trần Vũ Tịch khóe mắt còn vướng nước mắt, hắn nghĩ hắn làm sao có thể sẽ yêu cái cô gái này, lúc này mới nhẹ nhẹ mà gật
đầu đồng ý. Trần Vũ Tịch cũng cảm thấy như vậy mới thoáng công bằng một chút, ngay sau đó mới rời khỏi phòng của hắn trở về phòng ngủ.
Lớp học Taekwondo
Trần Vũ Tịch và Ngô Kỳ vừa nói, vừa đi tới lớp học Taekwondo.
Ngô Kỳ không khỏi sùng bái nhìn Trần Vũ Tịch, "Vũ Tịch, cậu thật lợi hại,
mới vài ngày mà cậu đã học được nhiều chiêu thức như vậy, hơn nữa nhìn
hoàn toàn là chuyên nghiệp."
Mưa Tịch cười hắc hắc, "Cậu không tồi nha, tiến bộ thật mau."
Vừa nói tới đây Ngô Kỳ nhất thời nhíu mày, "Nào có cái gì tiến bộ, căn bản là đánh không lại họ."
"Họ?" Trần Vũ Tịch đột nhiên dừng bước, "Có ai khi dễ cậu rồi hả ?"
Ngô Kỳ nhíu mày một cái, nhớ tới chuyện về nhà lúc giờ tan học ngày đó, cô
đến bây giờ cũng còn chút lo lắng, "Những người đó biết tớ tặng quà cho
thầy Đường, vẫn hay tìm tớ gây phiên phức, còn nói không để cho tớ ở gần thầy Đường nữa ... Sau đó, họ lại nhìn thấy tớ đi cùng thầy Đường, cho
nên lúc giờ tan học tớ liền bị họ chặn lại."
"Tan giờ học không
phải có nhà người đến đón cậu sao? Làm sao lại bị khi dễ." Trần Vũ Tịch
tò mò nói, nơi này là trường học quý tộc nên những người tới đây học,
đều là những cô cậu nhà có tiền, phần lớn đều có xe riêng của nàh đưa
đón.
Ngô Kỳ sắc mặt tối sầm bất đắc dĩ nói, "Tôi là bị chặn ở trong phòng học."
"Cậu không sao chớ?"
Ngô Kỳ lắc đầu một cái, "Thiếu chút nữa là bị họ trừng trị rồi, sau lại tới một đồng học cứu tớ."
Trần Vũ Tịch thật tò mò, "Người nào?"
"Không biết, nhìn dáng dấp hình như là chuyển trường tới!" Nói đến người nam
sinh kia, Ngô Kỳ hai mắt tỏa sáng, "Người kia rất đẹp trai, hơn nữa thật là lợi hại."
"Hắn đánh nữ nhân hả ?"
Ngô Kỳ cau mày, "Lợi hại là phải đánh nữ nhân sao? Logic suy nghĩ gì đó."
Trần Vũ Tịch khoát tay áo, "Thôi, cậu không có việc gì thì tốt nhất về sau giờ tan học đi cùng tớ đi!"
Ngô Kỳ gật đầu một cái, hai người cùng nhau tiến vào lớp học Taekwondo.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT