Mạc Phong ho nhẹ một tiếng làm mấy cô gái nhất thời cả kinh, Mạc Phong cười cười nhìn họ.

“ Các cô không biết quy định của quân đội sao? Nếu đánh nhau nhất định phải chịu phạt.”

Mấy cô gái im lặng không lên tiếng.

Mạc Phong đứng cạnh Nam Cung Thiến nhưng càng muốn nhìn mặt cô thì cô càng cúi thấp đầu xuống

“ Ngẩng đầu lên.” Mạc Phong gầm lên một tiếng

Nam Cung Thiến và mấy cô gái tự động đứng nghiêm, mắt nhìn thẳng về phía trước.

“ Có bản lĩnh phạm phải sai lầm mà không dám nhận sai có phải hay không? Các cô vì sao lại đánh nhau?”

Mạc Phong bây giờ quả thật giống một ác ma, mới rồi còn có bộ dáng cười cười đột nhiên biến thành bộ dáng giống như muốn ăn thịt người.

“ Là cô ta gây chuyện trước, họ để đinh vào bên trong giày của ta.” Nam Cung Thiến vừa nói vừa đưa tay chỉ vào mấy người còn lại”

“ Cô đừng ngậm máu phun người, cô có chứng cớ gì để nói là chúng tôi để?” Một trong bốn cô gái bị Nam Cung Thiến chỉ hô lên

Mắt thấy đám cô gái lại chuẩn bị đánh nhau Mạc Phong vỗ vỗ tay một cái thiếu chút nữa dọa mấy cô gái chạy mất. Hắn trầm mặc một hồi sau đó đi lại về phía Nam Cung Thiến nói với giọng trong nháy mắt đột nhiên nhu hòa:

“ Cô là Nam Cung Thiến?”

Nam Cung Thiến liếc nhìn Mạc Phong một cái rồi gật đầu mà nói:

“ Mạc thúc thúc, tối nhớ khi còn bé anh thường đến nhà của tôi chơi có đúng không? Anh có còn nhớ tôi không?” Nam Cung Thiến cười nói với Mạc Phong như muốn nhận người quen

Những cô gái kia nghe xong nhất thời ngẩn người ra, Nam Cung Thiến lại quen biết với thủ trưởng, còn gọi hắn thân thiết như vậy, lần này bọn họ chết chắc rồi.

Vốn cô nghĩ có thể thoát được xử phạt lại nghe thấy Mạc Phong cười như không cười mà nói:

“ Theo quy định của quân đội mọi người ra thao trường chạy 100 vòng, tối hôm nay không chạy xong thì không được ăn cơm.”

Nam Cung Thiến ngốc đứng một chỗ, không nghĩ đến hắn không nghĩ đến quan hệ giữa hai người. Vậy mà lúc mới đến đây cha còn nói ở chỗ này có thúc thúc cô không cần lo lắng bị ai bắt nạt.

Đáng chết lại bị cha lừa.

Hơn tám giờ tối Nam Cung Thiến mới đi tới phòng ăn với khối thân thể mệt lả vì đói và mệt. Cô bây giờ có thể ăn được cả một con heo.

Mới vừa tiến vào phòng ăn đã thấy Mạc Phong với vẻ mặt cười híp mắt lại

“ Nha đầu, tới đây đồ ăn ở chỗ này.” Mạc Phong nụ cười thân thiện hướng cô vẫy vẫy tay gọi

Nam Cung Thiến liếc mắt nhìn qua, trời ạ! Hắn như thế nào giống âm hồn bất tán vậy.

“ Mạc thúc thúc, à không Mạc thủ trưởng.” Nam Cung Thiến khẽ cúi đầu, bộ dáng giống như rất tội nghiệp.

“ Nhanh ngồi xuống đi, ngươi nhất định là rất đói, mau ăn cơm đi.” Mạc Phong cười nói

Nói nhảm, người thử chạy ở bãi tập 100 vòng mà không ăn cơm rồi xem sẽ có cảm giác gì? lão già chết tiệt nhất định có âm mưu gì đó.

Nam Cung Thiến lắc đầu nói:

“ Không phiền Mạc thủ trưởng, tôi vẫn là tự mình ăn vẫn tốt hơn.”

“ Lúc không có người, cứ gọi là Mạc thúc thúc là được rồi. Lúc ngươi đến ta không ở đây hôm nay là lần đầu tiên gặp mặt không nghĩ ngươi đã lớn như vậy, nhanh ngồi xuống đi.” Mạc Phong cười nói

“ Ba ngươi hôm nay gọi điện cho ta còn muốn ta chiếu cố ngươi thật tốt, những món ăn này đều là mẹ ngươi cố ý dặn dò cho ngươi đâu.”

Nhớ tới mẹ Nam Cung Thiến nhất thời xúc động, nếu khoonh phải bởi vì cha là thủ trưởng thì mẹ cô cũng không để cho cô vào bộ đội đặc chủng để chịu khổ như vậy. Mới có một tháng mà da cô đã đen như than rồi.

Nhưng vẫn là ở trước mặt Mạc Phong cố gắng kìm chế cảm xúc ngồi xuống.

“ Nhanh ăn đi.”

Nhìn những món thức ăn ngon bày trước mặt xác định đúng là các món mình thích lại nhìn ngó xung quanh một cái, trong phòng ăn bây giờ đã không còn ai cũng chỉ có hai người bọn họ nên dứt khoát cầm đũa lên hướng phía đồ ăn đi tới.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play