Trong mấy ngày ở đây, Nam Cung Thiến tỉ mỉ phát hiện ra, mỗi một bộ quần áo Sophie mặc trên
người, mỗi một món đồ trang sức, thậm chí là cả đồ ăn bình thường cô ấy
hay ăn, đều là do tự tay Ngô Duẫn Kỳ làm, kể cả khi không có thời gian,
cũng sẽ tự mình kiểm tra, và phân phó cho các người hầu đi làm thật tốt.
Khi đó, Nam Cung Thiến mới phát hiện ra, Ngô Duẫn Kỳ thật sự hiểu rất rõ
Sophie, cô ấy thích bộ quần áo nào, thích màu sắc gì, thích ăn món ăn
nào, thậm chí cô ấy thích đọc sách, thời điểm nào cô ấy thích ra ngoài
đi dạo phố, thời điểm nào thích ngồi ở trên ghế sô pha ngẩn người, tất cả từng chi tiết một, anh đều biết.
Sophie là một người phụ nữ rất yêu thích làm đẹp, mặc quần áo thì ăn mặc cũng
rất có phong cách, Nam Cung Thiến thì không giống như vậy, cô xuất thân
từ quân nhân, mặc cái gì cũng rất tùy tiện, chưa bao giờ được học mấy
thứ này.
Bây giờ Sophie không thể tự chăm sóc bản thân, nhưng mà, trừ việc không còn mái tóc dài xinh đẹp ra, thì cô ấy vẫn gọn gàng
thanh tú như cũ, nếu như không nói chuyện, mà chỉ đứng yên ở một chỗ,
thì căn bản không ai có thể nhận ra được cô ấy chỉ có trí thông minh của một đứa trẻ mấy tuổi.
Tất cả những điều này, đều là do Ngô Duẫn Kỳ làm.
Mà đối mặt với tất cả, Nam Cung Thiến cũng chỉ có thể tiếp tục trầm mặc.
Phần lớn thời gian của Ngô Duẫn Kỳ đều dành cho Sophie, mà anh còn phải xử
lý chuyện ở công ty, cho nên thời gian mỗi ngày Nam Cung Thiến và Ngô
Duẫn Kỳ ở chung một mình với nhau rất ít, thậm chí là không có, thỉnh
thoảng cũng chỉ ở trên bàn ăn mặt đối mặt, đôi lúc thì Ngô Duẫn Kỳ bận
nên không trở về ăn cơm.
Một loại cảm giác mất mát không hiểu nổi ở trong lòng Nam Cung Thiến càng ngày càng trở nên nhiều hơn d/đ/l/q/đ.
Nam Cung Thiến đi tới nước Mĩ đã hơn bốn tháng, hôm nay là ngày Valentine,
đây là lần đầu tiên cô trải qua Valentine ở nước Mĩ, mặc dù bây giờ
Valentine là một ngày lễ mang tính quốc tế rồi, nhưng ngày đó ở Nước Mĩ
và ở Trung Quốc vẫn có sự khác biệt.
Nam Cung Thiến rời giường từ sáng sớm, khi đi tới phòng ăn, Ngô Duẫn Kỳ cùng Sophie đã ngồi ở đó
rồi, cô nghĩ tới hôm nay là một ngày lễ đặc biệt, có lẽ cái gì đó sẽ
thay đổi, nên trong lòng tràn đầy mong đợi. Nụ cười trên mặt cũng nhiều
hơn một chút.
"Mấy người dậy sớm thật, tôi còn tưởng rằng tôi dậy sớm nhất cơ." Nam Cung Thiến cười với Sophie đang ngồi ở bên cạnh: "Sophie, hôm nay cô thật xinh đẹp."
Tâm tình
Sophie xem ra cũng rất tốt, ăn món gì đó trong mâm, ngẩng đầu nhìn Nam
Cung Thiến cười một tiếng: "Kỳ ca ca chọn quần áo cho tôi thì đương
nhiên là đẹp rồi, còn nữa Kỳ ca ca nói muốn dẫn tôi đi chơi."
Tay Sophie đặt ở trên môi, cái miệng nhỏ nhắn chu lên, mười phần giống như
một đứa trẻ, cười hì hì mang theo giọng nói thần bí: "Hôm nay là ngày
Valentine đó nha, tôi muốn cùng Kỳ ca ca đi ra ngoài ước hẹn. Ai cũng
không được đi theo! Theo hai người chúng tôi. Hì hì ——"
Lòng của
Nam Cung Thiến giống như bị một tảng đá lớn đè lên, mới có mấy giây, mà
thậm chí cô cảm thấy được đáy lòng mình như ngừng đập, chỉ mới có mấy
giây, khi nụ cười trên mặt chưa kịp tản đi, cô lập tức cười lên: "Như
vậy thì tốt quá, đi chơi vui vẻ nha!"
Trừ cái này ra thì cô còn có thể nói được cái gì nữa?
Nói xong, cô cúi đầu ăn cơm, lúc này, cô hy vọng biết
bao mình có một mái tóc thật dài, để che chắn cho khuôn mặt của mình..., ngăn trở một ánh mắt sáng quắc đang nhìn sang từ bên kia, ngăn trở sự
mất mác cùng đau lòng không cách nào giấu diếm được của cô vào lúc này.
Trên bàn ăn Ngô Duẫn Kỳ không nói một câu nào, Nam Cung Thiến cũng luôn cúi đầu, chỉ có một mình Sophie là vui vẻ cười và ăn.
Nam Cung Thiến cố gắng ép bản thân ăn một chút, nhưng lại không có cách
nuốt trôi thức ăn, khi cơm ăn còn chưa đến một nửa, thì Nam Cung Thiến
đã đột nhiên đứng dậy, coi như là giả bộ như thế nào, thì cũng không thể tiếp tục giả bộ thêm được nữa rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT