Ngô Duẫn Kỳ cúi đầu nhìn cảnh trước mắt mình, còn có màu trắng xóa, hì hì một tiếng cười.
Nam Cung Thiến không hiểu: "Anh cười cái gì?"
"Lời em nói vừa rồi là nghiêm túc sao?" Ngô Duẫn Kỳ biết cô là vì trì hoãn
thời gian, mới cùng Sophie nói nhiều lời như vậy, nhưng chính vì lời nói này, mỗi một câu đã thật sâu đánh vào trong lòng của anh.
Nam Cung Thiến khẽ mỉm cười: "Đương nhiên là thật, cho tới bây giờ tôi nói chuyện rất nghiêm túc."
Ngô Duẫn Kỳ lại một lần nữa ôm cô vào trong ngực, nhưng mà vào lúc này, những người bên cạnh đột nhiên hô to một tiếng.
Ngô Duẫn Kỳ và Nam Cung Thiến đồng thời nhìn về hướng bên kia, chỉ thấy
Sophie tránh thoát trói buộc của người kia, xoay người chạy về hướng
thang máy. Đợi đến khi Ngô Duẫn Kỳ chạy tới, thang máy đã đóng.
"Em ở đây chờ anh, anh đuổi theo cô ta!" Ngô Duẫn Kỳ quay đầu liếc mắt nhìn Nam Cung Thiến, sau đó từ cầu thang chạy xuống.
Bây giờ, tâm trạng Sophie không ổn định, nếu như không đuổi kịp cô ta...,
không biết cô ta sẽ làm ra chuyện gì nữa. Ngô Duẫn Kỳ cau mày, anh lo
lắng nhất chính là cô làm ra chuyện tự tổn thương đến mình, đúng như Nam Cung Thiến nói, mặc dù anh không thương Sophie, nhưng ở trên thế giới
này có thể cùng anh thực sự trở thành người thân chỉ có Sophie.
Mặc dù anh và Ngạo Dạ Phong có liên hệ máu mủ, nhưng anh lại không thừa nhận bọn họ là người thân.
Mặc dù Ngô Duẫn Kỳ khiến Nam Cung Thiến lưu lại, nhưng cô vẫn rất lo lắng
cho Sophie, sau khi Ngô Duẫn Kỳ đi, cô cũng chạy xuống dưới.
Nhưng chạy được mấy tầng, Nam Cung Thiến phát hiện, toà cao ốc này rất cao,
cô đứng ở cửa cầu thang mệt thở hồng hộc, sau đó vỗ ót, thật ngu ngốc,
làm gì mà không đi thang máy, lại ngốc nghếch chạy cầu thang theo Ngô
Duẫn Kỳ
Nam Cung Thiến cười khổ một tiếng, xoay người đi tới cầu thang, đợi Nam Cung Thiến đi xuống phía dưới thì bọn người Ngô Duẫn Kỳ
đã chẳng biết đi đâu.
Đứng ở cửa cao ốc, đầu Nam Cung Thiên đầy
bụi đất, đưa tới rất nhiều người vây xem, cô vẫn không biết trên mặt
mình có nhiều bụi đất, cô suy nghĩ một chút, sau đó trở lại chỗ ở Ngô
Duẫn Kỳ, cô nghĩ nếu như Ngô Duẫn Kỳ tìm được Sophie, nhất định sẽ mang
cô ta trở về.
Nhưng đợi cả buổi tối, cũng không có tin tức của
bọn họ, Nam Cung Thiến gọi điện cho Ngô Duẫn Kỳ vẫn đang trong tình
trạng tắt máy, càng chờ thì trong lòng càng gấp gáp, cả một buổi tối
không ngủ, thế nhưng một chút cũng không muốn ngủ.
Cô một mực đi
tới đi lui trong phòng khách ở biệt thự Ngô Duẫn Kỳ, vốn là vẫn khuyên
mình tỉnh táo lại, không nên suy nghĩ bậy bạ, Sophie không có việc gì,
Ngô Duẫn Kỳ lại càng không có chuyện.
Nhưng khuyên như thế nào
thì cũng không biện pháp tỉnh táo, người giúp việc nhà Ngô Duẫn Kỳ vẫn
khuyên cô nghỉ ngơi một chút, nhưng cô vốn không ngủ được.
Vẫn
nhìn chằm chằm vào điện thoại bàn, điện thoại di động của cô đã sớm
không có, chăm chú nhìn một lúc, sau đó lại đứng lên gọi điện cho Ngô
Duẫn Kỳ, lại lo lắng lúc mình gọi điện thoại, Ngô Duẫn Kỳ gọi lại, liền
lại cuống quít để xuống.
Cứ như vậy cầm một lúc, lại để một lúc, không biết đã lặp lại biết bao nhiêu lần.
Nhanh đến buổi trưa, điện thoại bàn rốt cuộc vang lên, Nam Cung Thiến vọt tới cầm điện thoại bên cạnh lên.
"Có phải là Ngô Duẫn Kỳ không, các người ở đâu, Sophie sao rồi?"
Bên đầu dây điện thoại kia dừng một chút: "Em vẫn ngồi bên cạnh điện thoại chờ sao?"
Ánh mắt Nam Cung Thiến tối xuống: "Ừ, em không biết đi nơi nào, em nghĩ nếu như anh tìm được Sophie nhất định sẽ mang cô ấy trở về. Anh tìm được cô ấy chưa? Bây giờ anh đang ở đâu?"
"Anh đang ở bệnh viện!" Ngô Duẫn Kỳ nói đơn giản, giọng nói rất trầm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT