"Ý của cô là nói, cuối cùng cô ấy sẽ yêu tôi sao?"
"Nhất định rồi!"
Sophie cười một tiếng: "Anh chính là giống như trước đây, loại người tự tin
như anh, luôn làm cho người ta cảm thấy rất không thoải mái, có biết vì
sao nhiều người xem anh như cái đinh trong mắt không ? Cũng bởi vì
chuyện mà tất cả mọi người cho là không thể thực hiện thì anh lại kiên
trì làm tới cùng."
"Mỗi lần đều là tôi thắng không phải sao!"
"Cho nên mới làm cho người ta chán ghét." Sophie cười khổ.
"Nhưng. . . . . ." Giọng Ngô Duẫn Kỳ giọng của có chút thấp: "Nếu như cô không
thể làm cho người trong lòng cô yêu cô, biện pháp tốt nhất chính là từ
bỏ, đi tìm này phần hạnh phúc thuộc về mình, một người không chiếm được
người ấy thì làm lãng phí quá nhiều thời gian không đáng giá."
Nghe được lời nói của Ngô Duẫn Kỳ, Sophie nhất thời nhíu mày.
"Sophie, tôi hi vọng cô có thể hạnh phúc, biết không? Nhưng cô đi con đường này, chỉ biết thương tổn đến cô."
Sophie từ trên ghế salon ngồi dậy: "Anh biết tôi muốn cái gì, anh đã hi vọng
tôi hạnh phúc, vậy thì nên dựa theo hi vọng của tôi mà làm. Như vậy
không phải tốt hơn sao?"
"Sophie, tôi không làm được chuyện miễn
cưỡng mình đi làm, tuyệt đối cũng không sẽ cho đối phương bất cứ hy vọng nào. Cô rất rõ ràng điểm này!"
Sophie cắn chặt răng: "Anh tuyệt tình đến như vậy sao?"
"Cho đối phương hi vọng, chỉ làm tổn thương đối phương mà thôi."
"Ngô Duẫn Kỳ!" Sophie cơ hồ hét lên với anh.
Hai người lâm vào trầm mặc, chợt Ngô Duẫn Kỳ mở miệng đánh vỡ trầm mặc: "Sophie, chúng ta hoàn toàn có thể giống như trước đây."
"Làm sao có thể, trước kia bên cạnh của anh chỉ có tôi, dù gì chuyện anh
cũng sẽ nghĩ đến tôi, mặc kệ khi nào, chỉ có tôi luôn ở bên cạnh anh,
nhưng bây giờ khác rồi, có cô ấy ở đây, anh đã hoàn toàn quên tôi, ngay
cả khi tôi đứng ở bên cạnh anh, trong mắt của anh cũng chỉ có cô ấy."
Đầu ngón tay Sophie bấm vào lòng bàn tay, chưa từng có giống như lúc này
muốn có được Ngô Duẫn Kỳ, chưa từng có giống như bây giờ muốn giết Nam
Cung Thiến.
"Nếu như tương lai cô tìm được người mình yêu, tôi sẽ toàn tâm toàn ý chúc phúc cô." Giọng nói Ngô Duẫn Kỳ rất thấp, rất nhạt.
"Người em yêu là anh!"
Rốt cuộc, Sophie nói ra lời mình cất giấu trong lòng mình nhiều năm, lúc
nói ra những lời này, Ngô Duẫn Kỳ trầm mặc, mà cô thì khóc.
"Thật xin lỗi, tôi không làm được!" Ngô Duẫn Kỳ lời nói.
Sophie cười lạnh một tiếng: "Tại sao vì cô atcái gì cũng có thể làm được."
Ngô Duẫn Kỳ biết đề tài không cách nào tiếp tục được nữa: "Sophie, tôi biết cô ấy ở chỗ của cô, nói cho tôi biết cô ấy ở đâu, chuyện này tôi có thể xem như chưa từng xảy ra."
Sophie cười, mang theo nước mắt: "Bây giờ rốt cuộc em đã biết, tại sao những người đó ghét anh như thế, anh
quá thông minh, lại quá tự tin, tự tin đến độ kiêu ngạo. Nhưng mà em
lại không phải bọn chúng, Ngô Duẫn Kỳ, trên thế giới này không có ai
hiểu rõ anh bằng em."
"Tôi biết, cho nên tôi không thể nào dùng cách đối phó bọn họ đi đối phó cô, Sophie, tôi hi vọng cô có thể thả cô ấy."
"Em thấy bọn họ ôm nhau trong khách sạn, anh cảm thấy người phụ nữ này đáng giá sao? Cô ta bắt cá hai tay, trong lòng cô ta căn bản không có anh."
Sophie vẫn hy vọng có thể thuyết phục Ngô Duẫn Kỳ từ bỏ.
"Nếu như cần lời giải thích, tôi hi vọng cô có thể chính miệng nói cho tôi
biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì." Ngô Duẫn Kỳ khẽ mỉm cười, nhớ tới
Nam Cung Thiến bộ dáng chất vấn của cô ấy khi ở trước mắt mình: "Tôi sẽ
không ngây thơ chỉ nghe lời người khác từ một phía."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT