"Nơi này là tầng cao nhất của cao ốc, ở chỗ này có thể thấy được mặt trời
mọc, tuy không thể nhìn thấy đường chân trời, nhưng em có thể nhìn thấy
nóc của tòa cao ốc phía trước rất đẹp phải không!" Ngô Duẫn Kỳ chỉ vào
tòa cao ốc đối diện nói.
Anh đứng ở phía sau cô, cằm đặt lên vai
cô, đôi tay nhẹ nhàng đặt ở bên eo của cô, mặt mỉm cười nhìn về phía
trước: "Đứng ở chỗ này, vào lúc mặt trời lên có thể thấy bầu trời không mây quang đãng, một bầu trời màu xanh dương rất đẹp!"
Ngô Duẫn Kỳ nhắm mắt lại, nhớ lại anh đã từng thấy một màn kia.
"Hôm nay không có, hôm nào anh sẽ để cho d,0dylq.d em nhìn thấy. Anh thường
sẽ đứng ở chỗ này suy nghĩ một số chuyện, nghĩ chuyện công việc, chuyện
trong cuộc sống, quá khứ, hiện tại, tương lai! Chẳng qua đều là chuyện
quá khứ rồi, hiện tại anh mong muốn nhất là —— em!"
Nam Cung
Thiến nghe anh nói dịu dàng bên tai, cảm nhận được nhiệt độ từ lồng ngực anh truyền đến, anh dịu dàng lặng yên không tiếng động chiếm đoạt trái
tim cô.
Anh ôm cô vào lòng, đứng lẳng lặng ở chỗ này, hưởng thụ không gian hai người .
Buổi chiều đó, Ngô Duẫn Kỳ không làm gì cả, ngoại trừ ở trong phòng làm việc kể cho Nam Cung Thiến nghe chuyện của anh, hay dẫn theo cô đi ‘khoe
khoang’ khắp nơi. So với đi ra ngoài, Nam Cung Thiến vẫn thích an tĩnh ở trong phòng làm việc.
"Vị này có phải là người yêu của tổng giám đốc không? Rất xinh đẹp."
"Có phải sắp kết hôn rồi không? Lúc nào thì có thể ăn bánh kẹo cưới?"
"Tổng giám đốc, kết hôn có nghỉ không?"
"Không nghĩ cũng được, thêm tiền thưởng được không?"
"Bọn họ nhìn đằm thắm thật."
"Cô ấy thật hạnh phúc!"
". . . . . ."
Đối mặt vời tất cả cả vấn đề, Ngô Duẫn Kỳ chỉ Leeequhydonnncười nhạt một
tiếng, anh nghĩ có một số việc không cần nói ra, làm được mới có sức
thuyết phục.
Từ sau ngày đó, Ngô Duẫn Kỳ nắm tay Nam Cung Thiến
dường như trở thành thói quen, có lúc, anh không do tự chủ muốn nắm lấy
bàn tay cô, rất nhiều khi luôn bị cô lặng lẽ né tránh, mà anh cũng chỉ
cười nhạt một tiếng, không có ép buộc.
Nhưng chỉ cần mỗi lần bị anh tóm được cơ hội bắt được thì liền tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tay.
Gần đây Ngô Duẫn Kỳ xem nhiều nhất, không phải là văn kiện trong công ty mà là một quyển sách dạy nấu ăn. Mỗi lần sau buổi cơm tối, Ngô Duẫn Kỳ
luôn sẽ ru rú trên sô pha, tập trung tinh thần xem, có lúc còn chủ động
chạy đến phòng bếp tìm đầu bếp hỏi mấy vấn đề.
Nam Cung Thiến mấy lần muốn mở miệng hỏi thăm, lúc nào lee^qu.donnn thì có hứng thú đối
với thức ăn, nhưng cuối cùng vẫn không mở miệng, chỉ là lẳng lặng đứng
một bên nhìn anh.
Từ sau cái ngày giao ước, Ngô Duẫn Kỳ giống như thay đổi thành một người khác, mỗi ngày đều mang dáng vẻ bận rộn, nhưng vào mỗi buổi chiều nào luôn là không thể hiểu rõ anh rốt cuộc anh đang
làm gì, anh làm tất cả mọi chuyện đều phải nói là rất nhỏ, nhỏ đến nỗi
không đáng nhắc tới.
Nam Cung Thiến đoán không được, cũng không đi đoán, cô chờ, chờ kết quả sau ba tháng.
Cô vốn cho là Ngô Duẫn Kỳ sẽ làm một chút chuyện, thuyết phục mình, hoặc
là thay đổi ý nghĩ của mình, nhưng dường như anh cái gì cũng không làm.
Nếu như Ngô Duẫn Kỳ cho là những vật chất dyannày có thể thuyết phục cô..., vậy anh quá ngây thơ rồi!
Mua quần áo, Nam Cung Thiến vốn không có mặc qua, sợi dây chuyền hai trăm
vạn kia chỉ có đeo ngày đó, sau đã bị cô ném vào trong hộp, không nhìn
một cái. Cơm ngược lại ăn ít, đi dạo phố, xem phim lại càng thường như
cơm bữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT