Điều này làm cho Nam
Cung Thiến rất hâm mộ, theo cô nhận thấy, cô hiểu rõ Ngô Duẫn Kỳ dựa
trên một chút tài liệu điều tra, còn có mối quan hệ với nhà họ Ngạo,
những chuyện khác, cô chưa từng có nghe nghe anh nói qua.
Sau khi Sophie cầm tài liệu đi, Nam Cung Thiến cũng ăn xong đứng dậy, mới vừa
rồi tâm trạng còn tốt, giờ có chút suy sụp, đột nhiên cô nghĩ đến ngày
đó uống cà phê chung với Sophie, dù sao buổi chiều cô có nhiều thời
gian, hơn nữa bên ngoài khí trời rất tốt, cho nên cô tính đi đâu đó giết thời gian vào buổi chiều.
"Em đi đâu?"
"Ra ngoài đi dạo!" Nam Cung Thiến nói qua loa, nghĩ mang theo quyển sách, hay là mang máy
vi tính, nơi đó chắc có thể lên mạng được.
Nhưng vừa dứt lời, chỉ cảm thấy thân thể trầm xuống, đến khi cô thấy rõ tình huống thì cả
người đã tựa vào trong ngực Ngô Duẫn Kỳ.
Cô chưa kịp nói chuyện,
Ngô Duẫn Kỳ đã hôn xuống, cho đến anh cảm thấy thỏa mãn, cho đến khi anh cảm giác người phía dưới đã thôi phản kháng, anh mới mang theo nụ cười
chiến thắng lưu luyến rời khỏi môi cô.
"Anh có cuộc họp vào buổi chiều, không thể đi cùng em. Không có việc gì thì trở về sớm một chút!"
Nam Cung Thiến đỏ mặt rời khỏi người anh, nhẹ nhàng ừ một tiếng, xoay người đi lên lầu.
Ngô Duẫn Kỳ cười đạm nhiên nhìn bóng lưng của cô, sau đó đứng dậy đi ra cửa.
Cuối cùng, Nam Cung Thiến vẫn mang theo một quyển sách, cho đến giờ Ngô Duẫn Kỳ vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng cô, cho nên bất kể là điện thoại di
động hay là máy vi tính cũng bị anh khống chế, hơn nữa vừa mới ra cửa,
đã có người đi theo, người kia nghe nói là người trong công ty Ngô Duẫn
Kỳ.
Bình thường Sophie không có bên người cô, đều là người này đi theo Nam Cung Thiến, chỉ là giữa anh ta và cô nói một câu cũng không
nói.
Ở trong quán coffee, Nam Cung Thiến tìm một nơi gần cửa sổ
ngồi xuống, ánh mặt trời ngoài cửa sổ vừa đúng chiếu vào trên người cô,
uống Koffi, tùy tiện mở ra trang sách ra xem, thỉnh thoảng quay đầu
nhìn ra ngoài cửa sổ suy nghĩ đến chuyện của mình.
Loại cảm giác này thật ra thì cũng rất tốt!
Người kia ngồi cách Nam Cung Thiến không xa, thỉnh thoảng nhìn sang chỗ Nam
Cung Thiến, xác định cô sẽ không rời đi mới kêu một ly cà phê cầm quyển
tạp chí lên xem.
Nam Cung Thiến vốn là muốn lãng phí thời gian ở
chỗ này cả buổi chiều, nhưng vừa mới ngồi không bao lâu, đột nhiên trước mắt ánh mặt trời bị một bóng người ngăn lại.
Cô ngẩng đầu nhìn lên, cũng không biết người này.
"Anh là ——" lời nói vừa mới nói ra, người đàn ông đó tiến lên dùng một tấm vải chặn lại miệng và lỗ mũi của Nam Cung Thiến.
Một cỗ kích thích mùi vị hút vào trong cơ thể, chỉ là mấy giây trong thời
gian, Nam Cung Thiến chỉ cảm thấy trước mặt bỗng tối sầm mất đi ý thức.
Đợi đến cô lần nữa lúc tỉnh lại, mình bị nhốt ở một mờ tối trong căn phòng
nhỏ, trong phòng chỉ có một cái ghế cùng một cái bàn, sau đó một tiểu
đèn treo. Nam Cung Thiến giật giật thân thể mới phát giác, tay chân của
mình cũng bị trói lại, ngay cả trên người cũng trói tầm vài vòng sợi
dây.
Nam Cung Thiến cố gắng khiến mình tỉnh táo, hồi tưởng lại chuyện đã xảy ra.
Người đàn ông kia cô không biết, ở nước Mỹ cô không quen biết ai cả, vậy là ai muốn bắt cô?
Ngắm nhìn bốn phía, chỉ có một mình cô, cô vùng vẫy mấy cái, đột nhiên nghe
được cửa bị một người đá văng, Nam Cung Thiến dừng lại, nhìn về phía
người đang tới.
"Các người là ai? Tại sao bắt tôi?"
Người
đàn ông đi tới trước mặt Nam Cung Thiến, cúi người túm cằm của cô, để
cho cô nhìn hắn: "Cô đương nhiên là không biết tôi, nhưng mà ta lại nghe qua đại danh của cô, không nghĩ tới người hại Ngô lão đại bỏ tù lại là
một con nhóc."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT