Đã từng có rất nhiều lần, anh đã từng quan sát cô như vậy, chỉ là cô không để ý tới.
"Anh, anh còn chưa có nói cho tôi biết, tôi để lộ sơ hở ở đâu."
Ngô Duẫn Kỳ cười khẽ: "Ánh mắt của em đã phản bội em."
Ngô Duẫn Kỳ và Nam Cung Thiến lại một lần nữa lâm vào trầm mặc, anh vẫn như thường ngày, không chút nào che giấu nhìn chăm chú cô, mà cô chỉ cúi
đầu không dám nhìn anh, giống như mọi lần.
Nam Cung Thiến bị Ngô
Duẫn Kỳ nhìn chằm chằm có chút ngứa ngáy, hơn nữa cảm giác bị anh nhìn
chằm chằm thật sự không dễ chịu, cô động cũng không thể động được, mông
cũng ngồi tê cả lên, đầu óc của cô nhanh chóng chuyển động, muốn tìm một đề tài có thể cùng anh tiếp tục.
Cuối cùng cô nghĩ tới cuốn sách dạy đánh cờ mình mang theo.
"Có đồ tốt muốn cho anh xem đây." Đột nhiên, Nam Cung Thiến mở miệng nói,
tờ giấy kia vẫn còn trên người mình, lấy ra bày giữa cô và Ngô Duẫn Kỳ.
"Đây là cái gì?" Anh cảm thấy kỳ quái nên hỏi.
"Anh và cha tôi đang chơi dang dở, cha nói có cách phải chuyển bại thành
thắng, tôi bảo ông vẽ ra. Anh là cờ đen, anh thua." Cô nói lạnh nhạt,
đột nhiên trong nháy mắt, bàn cờ trong tay giống như là cô và Ngô Duẫn
Kỳ.
Ngô Duẫn Kỳ nhìn kỹ quân cờ, cuối cùng cười nhạt một tiếng:
"Ba em thật là lợi hại, không hổ là thủ trưởng." Một câu nói này, anh
rất thật lòng.
Nam Cung Thiến nhìn Ngô Duẫn Kỳ, không suy nghĩ
nhiều, nói: "Ba tôi còn nói qua tà bất thắng chánh, tổ chức Hắc Bò Cạp
làm nhiều chuyện xấu hại dân, cho dù anh có khôn khéo, cho dù nhìn bây
giờ, anh giống như là thắng, tương lai sẽ có khả năng bởi vì một bước mà thua hết tất cả."
Bầu không khi mới vừa thông thoáng, chỉ vì một câu nói của cô mà trở nên càng thêm lạnh lẽo.
Cô có thể thấy rõ ràng trên mặt Ngô Duẫn Kỳ xẹt qua tức giận, nhưng lần này cô không tránh né, mà là đón đầu nhìn anh.
"Em còn đang suy nghĩ bắt tôi trở về?" Giọng nói Ngô Duẫn Kỳ lạnh làm cho người ta cảm thấy kinh khủng.
Đó cũng không phải là mục đích Nam Cung Thiến đến bên cạnh anh, nhưng cô
không phủ nhận, suy nghĩ thật sự của cô là quyết định cùng anh cùng một
chỗ rời khỏi, cô nghĩ ít nhất ở bên cạnh anh, có lẽ cô còn có thể làm
chút gì.
Nam Cung Thiến khẳng định gật đầu một cái.
"Ở trong mắt em, tôi vẫn là một tội phạm?"
Cô đã cảm nhận được sát khí từ trong ánh mắt của anh, cô khẳng định vào
lúc cô gật đầu, Ngô Duẫn Kỳ nhất định có ý nghĩ muốn lập tức bóp chết
mình, nhưng cho dù chết, cô cũng không muốn nữa lừa gạt anh, một lần
cũng không muốn.
. . . . . . . . . . . . .
Nước Mỹ có rất
nhiều thành phố và phố người Hoa, nơi đó có nhiều người Trung Quốc sinh
sống, Nam Cung Thiến đi trên đường cái, đôi tay đặt trong túi áo lông,
một cơn gió lạnh thổi qua, Nam Cung Thiến không khỏi rụt cổ một cái, mấy ngày trước vừa mới có một trận bão tuyết, lúc này trên đường nhiệt độ
rất thấp.
"Rất lạnh sao, có muốn tìm một chỗ uống ly cà phê không?"
Người nói chuyện là một người phụ nữ lớn hơn Nam Cung Thiến hai tuổi , trang
điểm rất mode, mái tóc dài màu nâu, uốn cong nhìn qua cực kỳ xinh đẹp,
Nam Cung Thiến đã từng hâm mộ người có thể có một mái tóc dài xinh đẹp
như vậy, nhưng mỗi lần tóc của cô dài ra, cô sẽ cảm thấy rất không thoải mái, chỉ có thể cắt bỏ.
Điểm này cũng là do cha cô ban tặng.
Cô chỉ là đơn giản gật đầu một cái, ngay sau đó đi theo người phụ nữ kia, tìm một quán cà phê gần nhà ngồi xuống.
Trong tiệm rất ấm áp, không có người nhiều, ngồi ở trước cửa sổ, đang cầm một ly cà phê nóng, nếu như có thể có một cuốn tiểu thuyết hay tạp chí để
xem thì cô có thể ngồi ở đây cả một ngày cũng sẽ không cảm thấy nhàm
chán.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT