"Nhưng, Dạ! Người ta nhớ anh thì sao?" Mỹ nữ ngực lớn chu cái miệng nhỏ nhắn mềm mại, ưỡn cao bộ ngực ngạo nghễ, bày ra một tư thế mê người.

Ngạo Dạ Phong nhíu mày một cái, nếu là bình thường, đã sớm nhào tới ăn thịt, nhưng . . . . . .

"Anh đi đây!" Theo tiếng cửa đóng phịch một cái, kế hoạch của mỹ nữ ngực lớn cũng tuyên bố thất bại.

Lần đầu tiên Ngạo Dạ Phong cảm giác thể diện của mình mất sạch, sau khi hắn liên tiếp xin lỗi và hứa bồi thường cho hiệu trưởng, liền lôi Trần Vũ Tịch đi ra ngoài.

Đúng lúc này là giờ tan học, đi trong sân trường, Ngạo Dạ Phong rất dễ dàng hấp dẫn ánh mắt của mọi người.

"Người đàn ông kia là ai? Rất đẹp trai a!"

"Chưa từng thấy qua, oa, cậu nhìn xe của anh ấy xem, trị giá vài trăm vạn đấy!"

"Nữ sinh bên cạnh anh ấy là ai? Chẳng lẽ là em gái của anh ấy?"

Trần Vũ Tịch bị Ngạo Dạ Phong lôi đi như vậy, tựa như mình thật sự là một nữ sinh nhỏ bé phạm sai lầm.

"Tôi nói này Ngạo Dạ Phong, không phải là tôi động thủ trước, do những người này khi dễ người khác trước nên tôi mới. . . . . ." Từ nhỏ Vũ Tịch đã được cha nghiêm khắc dạy dỗ, nên được xem là một cô gái ngoan ngoãn, chỉ là lâu lâu ấm đầu gây ra một số chuyện, khiến sau đó cô sẽ hối hận.

Nhìn Ngạo Dạ Phong có vẻ tức giận, cô cũng biết mình có chút quá đáng, mấu chốt là ở trước mặt hắn thật không có mặt mũi.

Ngạo Dạ Phong đột nhiên xoay người, cô so với hắn lùn gần hai mươi phân, ngửa đầu mới có thể nhìn toàn bộ khuôn mặt của hắn.

Hắn dùng ngón trỏ điểm vào trán Trần Vũ Tịch: "Khi dễ người khác có quan hệ gì tới cô, cô cho rằng cô là ai, nữ hiệp sao?"

"Này, Ngạo Dạ Phong, anh không được nói như vậy, chẳng lẽ tôi thấy người khác bị khi dễ không thể quan tâm một chút được sao?" Trần Vũ Tịch rất khí thế, cô cũng không phải cố ý làm như vậy, những người đó nếu có thể giải hòa với cô, cô sẽ không dễ dàng động thủ như vậy.

Ngạo Dạ Phong chống nạnh, chuyện hắn không thích nhất là xen vào việc của người khác; "Vậy sao, vậy nếu người khác khi dễ cô, nhưng không ai quan tâm cô sẽ như thế nào? Còn có thể chõ mõm vào như vậy sao?"

Trần Vũ Tịch ngẩn ra, khoát tay cười nói: "Sao lại có chuyện đó được, ai dám khi dễ tôi, tôi cho anh biết, tôi chính là. . . . . ."

Nhìn Ngạo Dạ Phong khẽ nheo đôi mắt đẹp lại, vẻ mặt cố nén tức giận, sắp lập tức bộc phát.

Tay Trần Vũ Tịch dừng ở không trung, nụ cười cứng ngắc trên mặt, giọng nói càng ngày càng nhỏ: "Tôi nói xin lỗi còn chưa được sao?"

"Hừ. . . . . ." Ngạo Dạ Phong cười lạnh một tiếng: "Thiếu Nữ nhỏ bé, đừng trách tôi không cảnh báo cô, Nhà họ Ngạo chúng tôi dạy dỗ tại nhà rất nghiêm khắc, ông nội mà biết ngày đầu tiên đi học, cô đã cùng người khác đánh nhau, thay vì ở chỗ này nói xin lỗi với tôi, còn không bằng suy nghĩ trở về nên ứng phó với ông cụ thế nào đi."

Ngạo Dạ Phong xoay người đi tới chỗ xe đậu, Trần Vũ Tịch nhất thời cả kinh, cuống quít đuổi theo” "Anh nói thật sao? Ông nội sẽ thế nào với tôi?"

Trời ạ! Nhớ ngày trước mỗi lần cô phạm sai lầm, cha đều dùng phương thức quân đội trừng phạt cô, mỗi lần cô đều phải dựng ngược ở trên tường nửa giờ, chủ nhật không cho phép ra cửa, còn phải làm việc nhà một tháng.

"Này, Ngạo Dạ Phong, anh nói mau a! Ông nội sẽ như thế nào?" Trần Vũ Tịch có chút khẩn trương nhìn Ngạo Dạ Phong chằm chằm, vừa nhắc tới dạy dỗ tại nhà, vừa nhắc tới trừng phạt Trần Vũ Tịch liền nghĩ đến người cha ác ma của mình, khẩn trương vô cùng.

Ngạo Dạ Phong không để ý tới cô, sau khi ngồi lên xe lại thấy dáng vẻ Trần Vũ Tịch khẩn trương lo lắng, giống như là đã trừng phạt cô rồi vậy.

"Cô không sao chớ?" Ngạo Dạ Phong đột nhiên trầm giọng hỏi.

"Cái gì? Anh nói là chuyện trừng phạt sao? Tôi thấy là tôi chưa nên về nhà, ở bên ngoài tránh bão qua rồi hãy tính." Trần Vũ Tịch lúc này mới ý thức được mình đã gây họa, cô sao có thể quên được ông cụ nhà họ Ngạo chứ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play