Nam Cung Thiến khoát tay ngăn lại, cắn răng nói ra: "Không có việc gì, nhanh lái xe đi!"
Ngạo Dạ Phong dừng một chút, quay đầu nhìn về phía trong thao trường thấy
một người khiêng Trịnh Hồng từ trong đám người đi ra và đi về phía ký
túc xá, nhìn bộ dáng của cô ta xem ra thương tích không nhẹ, nói như vậy trên người Nam Cung Thiến cũng nhất định có thương tích.
Ngạo Dạ Phong vội vàng lên xe vừa khởi động xe thì nghe phía sau Nam Cung Thiến tức giận mắng một câu: "MD, ra tay ác như vậy."
Ngạo Dạ Phong ngẩng đầu nhìn ra phía ngoài một cái: "Em cũng biết mắng chửi người khác đấy à? Chỉ là nhìn đối thủ cũng bị thương không nhẹ, bọn em
thật đúng là nghiêm túc."
Nam Cung Thiến ôm bụng cắn răng: "Không nghiêm túc, chính là không tôn trọng đối thủ, cô ta chẳng những sẽ
không đồng tình tôi, ngược lại sẽ càng nghiêm trọng hơn."
Ngạo Dạ Phong hơi ngẩn ra, nhất thời nhíu mày, những lời này khiến anh ngẫm
nghĩ, không nghĩ ra cô gái nhỏ này nói ra lời này, thật là có một chút
đạo lý.
Trên đường đến bệnh viện, Nam Cung Thiến vẫn ôm bụng, mới vừa rồi một cước của Trịnh Hồng đạp lên trên bụng cô, làm cô đau hết
sức, trên người giống như tan ra, không có chỗ nào trên người không đau, chỉ là các cô ‘đánh nhau’ vì một phép tắc nhỏ xíu, thật mất mặt quá đi
thôi.
Đầu tiên, nơi này đều là nữ binh, lại là lính nghiệp dư,
còn nữa trên mặt còn có vết thương, huấn luyện viên nhất định sẽ phát
hiện, đến lúc đó biết họ lén lút đánh nhau, đó chính là tự tìm khổ.
Cho nên, nhìn mặt Nam Cung Thiến vốn không nhìn thấy gì, nhưng lúc đến bệnh viện, một lên tiếng giúp cô cởi áo khoác xuống vậy mà đã làm Ngạo Dạ
Phong sợ hết hồn.
Anh thật không hiểu nổi, những nữ binh này nghĩ gì nữa.
Sau khi đi ra từ bệnh viện, Ngạo Dạ Phong hỏi Nam Cung Thiến có cần trở về
lấy đồ đạc không, cô lắc đầu một cái, trong quân khu vốn là không có đồ
gì, muốn lấy thì chỉ lấy mấy bộ quần áo để tắm.
"Không lấy thì không lấy, dù sao cũng đã giữ giúp em giữ một số đồ rồi, đến nhà họ Ngạo thì xem như đến nhà mình vậy."
Lời của Ngạo Dạ Phong không khỏi khiến Nam Cung Thiến cảm thấy ấm áp trong lòng, cô chỉ gật đầu một cái không nói gì.
Từ thành phố M đến thành phố K còn một chặng đường dài, Nam Cung Thiến nằm phía sau trên chỗ ngồi trước, mắt thẳng tắp nhìn trước mặt.
Ngạo Dạ Phong nhìn cô từ trong kính chiếu hậu một cái: "Vết thương trên người đã đỡ chưa?"
"Yên tâm, không chết được, vết thương nhỏ này không bằng một nửa lúc huấn luyện."
Ngạo Dạ Phong khẽ mỉm cười: "Bộ đội đặc chủng chắc huấn luyện rất cực khổ."
"Nhưng em thích nơi này, trước kia em ghét nhất làm lính, bởi vì ba muốn em
trở thành quân nhân, từ nhỏ em không được mặc những chiếc váy mình
thích, không thể làm chuyện mình thích, mỗi ngày đúng giờ rời giường,
mỗi ngày làm những công việc giống nhau, em chán chết đi được, lúc nhỏ
em đã từng nghĩ đến việc trốn khỏi nhà, không trở về nữa. Cũng bởi vì
chuyện này em đã hận ba mình, em hoài nghi mình có phải là con ruột của
ông không, đã cùng ông tranh cãi rất nhiều lần, nhưng cuối cùng em vẫn
ngoan ngoãn đi tới nơi này làm lính."
"Tại sao lại nhắc đến chuyện này?" Ngạo Dạ Phong nhìn cô một cái hỏi.
Nam Cung Thiến không quay đầu lại vẫn chăm chú nhìn phía trước: "Em biết rõ rất nhiều chuyện của anh, em nghĩ anh cũng cần phải biết những thứ này, như vậy mới công bằng."
"Được rồi, vậy anh rửa tai lắng nghe!"
"Không có!"
"À?"
Nam Cung Thiến thở dài: "Thật không có, cuộc sống của anh chỉ đơn giản như
vậy, đơn giản đến độ không thể đơn giản nữa." Đột nhiên, cô dừng lại,
thật ra thì cuộc sống của mình trở nên có sắc thái hơn từ khi gặp phải
Ngạo Dạ Phong và Ngô Duẫn Kỳ, cũng chính bởi vì chuyện này, mới khiến cô thích làm một quân nhân.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT