Trần Vũ Tịch kiên
nhẫn chờ, đợi đến khi cậu ta khóc xong, cô mới tiếp tục mở miệng nói:
"Trương Tiểu Hổ, tôi cho cậu biết, nếu như những người cảnh sát trong
đội truy quét ma túy giống như các người, nếu như bọn họ có thể lựa
chọn, các người TM còn có thể sống tốt hay sao? Giết các người một trăm
lần cũng không đủ. Các người chẳng những phá hủy người khác còn phá hủy
mình, các người liều lĩnh, các người không sợ trời không sợ đất, cùng
lắm thì một cái mạng, các người giết nhiều cảnh sát như vậy, các người
tự cao tự đại, các người cảm thấy đó là công tích vĩ đại, cho là ai cũng không động được các người, nhưng tôi hỏi cậu một câu, nhiều người chết
như vậy, nhiều cảnh sát chết như vậy, chúng tôi là lùi bước hay là đang
sợ phải không?"
Trương Tiểu Hổ ôm đầu, chôn vào trong đầu gối,
khom xuống trên chân mình, Trần Vũ Tịch không thấy được vẻ mặt của cậu
ta, nhưng lại có thể thấy rất rõ ràng thân thể của cậu ta đang khẽ run
lên.
Trần Vũ Tịch cầm một tờ khăn giấy đưa đến trước mặt cậu ta,
nhét vào trong tay cậu: "Nói những điều cậu biết cho tôi, chỉ vì người
nhà cậu. Cảnh sát sẽ không đụng đến bọn họ, nhưng người của tổ chức Hắc
bò cáp thì chưa chắc không biết sẽ làm cái gì, cậu là người trong tổ
chức nên chắc có thể hiểu rõ những người trong tổ chức Hắc bò cạp là
hạng người gì."
Trần Vũ Tịch nói từ từ, ánh mắt thẳng tắp nhìn
vào cậu thanh niên gầy chỉ còn da bọc xương. Cô chờ câu trả lời của cậu
ta, lẳng lặng, đứng ở nơi đó chờ.
Mười phút sau, cuối cùng Trương Tiểu Hổ đã lấy lại tinh thần từ trong mạch suy nghĩ của mình, Trần Vũ
Tịch vẫn không nói gì chỉ nhìn cậu.
"Tôi có thể nhìn một chút, nhìn tấm hình của gia đình tôi không?"
Trần Vũ Tịch trầm mặc đi tới trước bàn, cầm lấy tấm hình kia đưa cho cậu ta.
Cậu ta nhìn tấm hình kia sau đó lại khóc: "Tôi —— nói, muốn biết cái gì, tôi sẽ nói toàn bộ."
. . . . . . . . . . . . . . . .
Trần Vũ Tịch Đi ra trại tạm giam, thở phào một cái, tâm trạng không khỏi
nặng nề, nói thật, khi cô nghe Trương Tiểu Hổ nói đến những chuyện liên
quan đến cảnh sát đội truy quét ma túy, cô thiếu chút nữa muốn khóc lên, trong lúc cùng Trương Tiểu Hổ nói chuyện, cô càng ý thức được trách
nhiệm của mình.
"Con là một quân nhân, quân nhân thì phải phục vụ vì dân, luôn luôn nhớ kỹ trách nhiệm của con!"
Đây là lời mà cha cô thường nói bên tai cô, cô chưa bao giờ muốn làm quân
nhân, lúc trẻ mang tâm lý đối đầu, cho đến bây giờ cô cũng không muốn
làm quân nhân. Cô không hiểu lời của ông, nhưng từ khi đi ra khỏi trại
tạm giam dường như cô đã hiểu rõ được một chút.
Trần Vũ Tịch trở
lại nhà họ Ngạo, Ngạo Dạ Phong vẫn tự giam mình trong phòng, cô đứng ở
cửa cầu thang do dự một chút, nhưng sau đó xoay người đi tới phòng của
anh.
Gõ cửa, không có ai trả lời, cô thử đẩy cửa đi vào, cửa
không có khóa, cô đi từ từ vào, rèm của trong phòng rèm buông xuống, cản ánh nắng mặt trời bên ngoài, nhìn trong phòng bừa bộn, khắp nơi đều
tràn đầy mùi rượu.
Cô đi đến bên giường nhìn một bóng người đang ngồi dưới đất tựa vào góc tường: "Ngạo Dạ Phong!"
"Em đến rồi sao, muốn uống một chút không?"
Cả người anh đầy mùi rượu, xem ra là đã say đến mơ mơ màng màng: "Anh uống say rồi, tôi đỡ anh lên giường nằm."
Trần Vũ Tịch muốn đưa tay dìu lại bị anh gạt ra: "Anh đã không còn gì cả, em còn ở đây làm gì?"
Lần này, Trần Vũ Tịch không tức giận, có thể cô không hiểu được một người
đang ngồi trên vị trị cao chót vót chỉ trong thời gian ngắn biến thành
một người hai bàn tay trắng là cảm giác gì, nhưng dù gì thì đây cũng
không thể là lý do để cho mình cam chịu, đây là lời của cha mình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT