"Tôi mới tới! Có vấn đề gì sao?" Trần Vũ Tịch nhìn hắn.
Thấy vẻ mặt cười xấu xa của đứa kia, nhìn một cái cũng biết là tên cầm đầu trong đám nam sinh này.
Trần Vũ Tịch không để ý tới hắn, đi tới cậu bé đứng ở góc bên cạnh, đưa tay
đỡ hắn, lại bị một nam sinh bên cạnh đột ngột chụp cánh tay.
Tay kia của Trần Vũ Tịch, cũng nắm lại cổ tay hắn, lật một cái, cậu bé kia trong nháy mắt té xuống đất, nhưng không bị thương.
Mấy nam sinh kinh hãi, nhìn cô dù sao cũng chỉ là một cô gái mảnh mai, vóc
dáng cũng không cao hơn mấy nam sinh này, thế nhưng lại có võ.
"Cậu không sao chứ!" Trần Vũ Tịch cầm cánh tay cậu bé bị thương, kéo hắn đi vào trường học.
Khi đến cổng trường, Trần Vũ Tịch mới thả mở hắn, nhưng dọc theo đường đi
hắn vẫn trầm mặc không nói, Trần Vũ Tịch cảm thấy kỳ quái, tại sao có
người đánh hắn, nhưng một chút hắn cũng không phản kháng.
Ngay
sau đó quay đầu nhìn hắn một cái, "Cậu cũng là học sinh của trường học
này sao, có người đánh cậu, tại sao cậu không đi báo giáo viên, cậu càng như vậy bọn họ lại càng khi dễ cậu."
Nhưng vừa dứt lời, cậu bé
kia liền xoay người chạy vào trong trường học, Trần Vũ Tịch kỳ quái nhìn bóng lưng của hắn, cậu nhỏ này thật kỳ quái a!
Chẳng lẽ ngay cả một tiếng cám ơn cũng không biết nói sao?
Đang trong lúc Trần Vũ Tịch sững sờ, Đường Dật từ trong lớp đi ra, thấy cô liền đi tới.
"Vũ Tịch! Sớm như vậy đã tới rồi."
Nghe thấy giọng nói của Đường Dật, Trần Vũ Tịch cười quay đầu nhìn hắn, nhớ
tới sáng sớm hôm nay mình bị gọi dậy như thế nào, cô liền không nhịn
được muốn phát điên: "Đường. . . . . . Thưa thầy! Chào buổi sáng!"
"Chào buổi sáng!" Đường Dật dường như cũng thấy cậu bé kia chạy đi: "Em và học sinh kia tại sao đi cùng nhau?"
Trần Vũ Tịch sửng sốt, quay đầu nhìn lại, cậu bé kia đã chạy mất rồi, "Không có, vì ở ngoài cổng trường học bị người ta khi dễ, em chỉ có lòng tốt
giúp hắn một chút mà thôi."
Đường Dật càng thêm kỳ quái nhìn cô: "Em không sao chứ? Có ai khi dễ em không?"
Trần Vũ Tịch vung tay một cái,: “Dĩ nhiên là em không có việc gì, nhớ hồi
còn học cấp ba. . . . . . Ách~ em nói là, ở trường cấp ba trước đây, em
có học qua một chút võ để phòng thân, cho nên sẽ không có ai dám khi dễ
em hết!"
Nhìn Đường Dật gật đầu một cái, Trần Vũ Tịch hít sâu một hơi, thiếu chút nữa đã nói lỡ miệng, về sau nói chuyện nhất định phải
chú ý một chút.
"Hoá ra là như vậy, tôi cũng mới tới nơi này
không lâu, chẳng qua tôi nghe những thầy giáo khác nói, cậu bé đó trước
kia là một người rất thông minh, bởi vì cha phạm án bị bắt đi ngồi tù,
cho nên mới bị những học sinh khác cách ly, loại người như vậy em cũng
không nên có quan hệ với bọn họ."
Trần Vũ Tịch sửng sốt, không cảm thấy lời nói của Đường Dật không đúng, nhưng lại cảm thấy nghe không lọt tai.
"Em biết rồi !" Trần Vũ Tịch thản nhiên nói.
Đường Dật cũng không chú ý tới biểu tình biến hóa trên mặt cô, đưa cô đi tới lớp học, vừa đi vừa giới thiệu trường học.
"những người tới đây học, đều là gia đình quý tộc, trước kia là một khu đại
học, sau này mở rộng kích thước, cũng bắt đầu chiêu sinh học sinh cấp
ba, cho nên thời gian học cấp ba ở đây không coi là quá lâu. Đúng rồi,
từ cánh cửa kia bên kia, chính là sân trường, nhưng để tránh ảnh hưởng
đến học tập, cho nên bình thường không cho phép học sinh cấp ba tùy tiện vào nơi đó."
Trần Vũ Tịch gật đầu một cái, liếc mắt nhìn rào chắn bên kia.
"Một lát nữa là giờ học của tôi, tôi dẫn em tới phòng học giới thiệu cho mọi người." Đường Dật cười cười nhìn Trần Vũ Tịch nói.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT