Phải biết, trong
khoảng thời gian này anh bị Năm Ngàn Vạn hành hạ thành cái dạng gì rồi.
Anh còn dám chọc Trần Vũ Tịch, đó là bà cô, anh không thể chọc vào.
Sau khi Trần Vũ Tịch lên lầu, không lập tức trở về căn phòng, mà đứng ở cửa một hồi nghe động tĩnh ở lầu dưới. Chắc chắn bọn họ không làm gì mới
đẩy cửa đi vào. Bây giờ mỗi lần Trần Vũ Tịch một mình ở trong phòng đều
không quên dắt theo Năm Ngàn Vạn bên người.
Cô luôn ngồi dưới
đất, dựa vào cạnh giường, sau đó để Năm Ngàn Vạn canh giữ ở cửa. Mỗi khi cô lấy ra laptop, cửa phòng sẽ luôn là khóa trái. Như vậy cô mới có thể an tâm.
Cái laptop này là mấy ngày trước cô dùng ba ngàn đồng
duy nhất của mình mua, mặc dù tính năng không phải tốt nhất, nhưng dùng
xem như không tệ.
Bình thường lúc cô không có ở nhà đều sẽ đặt
máy tính trong một cái hộp để dưới giường, nếu như không phải cố ý đi
lục tìm cái hộp đó, hoàn toàn không thể nhìn ra nơi đó là cái gì, hơn
nữa dưới giường chỉ có một chút khe hở nhỏ.
Vừa khéo có thể để
cái hộp xuống đó. Bình thường người của nhà họ Ngạo rất ít khi đến phòng cô, ngay cả Ngạo Dạ Phong cũng chẳng tới phòng của cô được mấy lần, cho nên sẽ không dễ có người nhận thấy được.
Cô từ từ mở máy lên,
nhấn nút mở rồi xem, sau đó thở phào nhẹ nhõm thật dài. Hôm nay thật sự
làm cô mệt muốn chết rồi, nhưng vẫn còn có mấy nơi chưa đặt camera,
không thể làm gì khác hơn là chờ cơ hội tiếp theo rồi.
Trần Vũ
Tịch mở màn hình giám sát ra, phòng của Ngạo Dạ Phong, thư phòng của ông cụ Ngạo, phòng khách, phòng ăn cùng với hoa viên đều ở xuất hiện trên
màn hình máy tính.
Ngay cả hành lang tiếp nối Ngạo Dạ Phong và Trần Vũ Tịch cũng nhìn không sót thứ gì.
Cô lẳng lặng nhìn chằm chằm hình ảnh trên đó. Thím Lưu vội vàng trong
phòng bếp. Bây giờ đã là buổi tối, trong vườn hoa rất an tĩnh, không có
ai.
Ngạo Dạ Phong ngồi trên ghế sa lon ở lầu dưới nhìn máy tính,
ông cụ Ngạo đang xem TV, không có điểm gì đặc biệt, khác biệt duy nhất
chính là, bây giờ cô không ở chung một chỗ với bọn họ.
Ánh mắt
của Trần Vũ Tịch lẳng lặng dừng lại trên mặt Ngạo Dạ Phong, gần màn hình hơn. Ngạo Dạ Phong đang hết sức chăm chú nhìn chằm chằm máy tính của
mình, cũng như cô hết sức chăm chú nhìn chằm chằm Ngạo Dạ Phong vậy.
Vừa lúc đó, điện thoại di động đột nhiên vang lên, cơ thể Trần Vũ Tịch đột
nhiên kinh hoảng, sợ hết hồn. Cô thở phào một cái thật dài, để tim mình
đập bình thường một hồi mới lấy di động, vừa nhìn đã thấy số Ngô Kỳ.
- Ngô Kỳ!
- Vũ Tịch, bây giờ cậu làm gì vậy? Hôm nay sao lại không đi học thế?
Trần Vũ Tịch vẫn nhìn chằm chằm màn hình máy tính như cũ, thản nhiên nói:
- Uh`m, có chút không thoải mái.
- Oh! - Ngô Kỳ oh một tiếng, lại không có tiếng động.
Trần Vũ Tịch dừng lại:
- Có chuyện mau nói, trễ như thế không có việc gì gọi điện thoại cho tớ, không chỉ hỏi tớ đang làm gì thôi chứ.
Ngô Kỳ cười khẽ một tiếng:
- Vũ Tịch, cậu rất lợi hại, cái này cũng có thể bị cậu đoán trúng rồi.
Lúc này Ngô Kỳ nằm tư thế chữ đại trên giường của mình, mắt thẳng tắp nhìn
chằm chằm trần nhà. Cô cũng do dự thật lâu mới quyết định gọi điện thoại cho Vũ Tịch. Cô cảm thấy mặc dù Vũ Tịch cùng tuổi với cô nhưng so những bạn học khác cậu ấy trưởng thành hơn nhiều, đầu óc rất bình tĩnh, lại
biết phân tích sự việc.
- Được rồi, đừng tâng bốc nữa, mau nói đi, chuyện gì!
- Cái đó. . . . . . hôm nay Ngô Duẫn Kỳ tới nhà tớ. - Ngô Kỳ chậm rãi
nói, giống như một cô gái nhỏ ngượng ngùng, không dám nói ra người mình
yêu mến là ai, xấu hổ e thẹn.
Vũ Tịch vẫn nhìn chằm chằm vào Ngạo Dạ Phong trên màn hình, cô đối với chuyện Ngô Duẫn Kỳ đến nhà Ngô Kỳ
một chút cũng không cảm thấy bất ngờ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT