Thấy nét mặt Ngô Duẫn Kỳ cười ôn hòa, ngược lại Trần Vũ Tịch cảm thấy chính mình già mồm át lẽ phải:
- Thích là thích rồi nhưng quá đắt, tôi mua không nổi. Dừng lại, đừng nói tặng cho tôi, tôi với anh cũng không quen.
- Chúng ta có thể làm quen mà! Người xa lạ còn có thể biến thành bạn tốt, chúng ta cũng có thể làm bạn bè, không phải sao. - Ngô Duẫn Kỳ thản
nhiên nói.
Trần Vũ Tịch dừng một chút để cho mình tỉnh táo lại:
- Anh như vậy thì cần gì phải lấy lòng tôi, có phải có mục đích gì hay
không hả? Anh là người giàu có, không thiếu chút tiền này nhưng đối với
dân thường chúng tôi mà nói 12 vạn không phải con số nhỏ! Có chuyện cứ
nói thẳng, đừng cho tôi tàu ngầm, còn muốn tôi đoán tâm tư của anh, có
phải anh lại muốn tìm Ngạo Dạ Phong gây phiền toái không, không thể nào
xuống tay vì vậy bắt đầu từ tôi à?
Ngô Duẫn Kỳ bị lời nói của Trần Vũ Tịch chọc cười:
- Em thật sự luôn nghĩ về tôi như vậy sao?
- Anh đừng giả bộ, mục đích của anh không phải là Ngạo Dạ Phong sao? Anh và anh ta có thù oán? - Trần Vũ Tịch hỏi ngược lại.
- Ừ! - Anh lạnh nhạt nói, kèm theo lời nói vừa rồi cũng rất chắc chắn,
một tiếng ừ đơn giản này cũng rất chắc chắn, trong ánh mắt anh xẹt
thoáng qua ia đau đớn, cũng chỉ là thoáng qua rồi biến mất.
Xem
ra đây là hận, hận đến tận xương tủy. Trần Vũ Tịch há miệng rồi lại
không biết nên nói gì, thật ra thì điểm này cô đoán được có điều không
ngờ anh ta trả lời dứt khoát như vậy.
- Anh muốn thấy anh ta khó
chịu thì lôi ra nữa đánh một trận, nhân tiện ngay cả tôi cũng có một
phần. Chẳng qua tôi biết rõ Ngạo Dạ Phong đáng đánh đòn nhưng không phải lần trước anh đã trừng trị anh ta một lần rồi sao, thù oán sâu nặng gì
mà nhất định không bỏ qua được cho anh ta như vậy?
- Em rất lo
lắng cho anh ta? - Ngô Duẫn Kỳ nhíu mày, lấy thuốc lá từ trên người ra,
quay thấy vẻ mặt lúng túng của nhân viên phục vụ ở một bên, khẽ thở dài - Không bằng chúng ta ra ngoài nói đi.
Bởi vì dính đến chuyện Ngạo Dạ Phong nên trái lại Trần Vũ Tịch có chút hứng thú, hơn nữa bây giờ
nhìn người này cũng coi như là bình thường vậy nên lập tức đi theo ra
ngoài.
Có điều lúc đi ra chậm một bước, nhân viên phục vụ giao
con chó vào tay Trần Vũ Tịch, cô đưa tay nắm lấy. Vóc dáng con chó này
thật đúng là lớn, chỉ đứng lên thôi mà Trần Vũ Tịch không cần khom lưng
cũng có thể sờ tới lưng của nó, hơn nữa nó rất nghe lời tựa như có vẻ đã nhận biết được ai là chủ nhân của mình, không do dự đi theo Trần Vũ
Tịch ra khỏi cửa hàng vật nuôi.
Ngô Duẫn Kỳ đi ra ngoài cửa hàng vật nuôi, liếc mắt nhìn xe ở một bên, tài xế bên trong hiểu ý, ở tại chỗ chờ anh.
Chờ sau khi Trần Vũ Tịch đi ra, anh và cô kề vai từ từ đi trên ven đường.
Thật ra thì Ngô Duẫn Kỳ xuất hiện ở cửa hàng vật nuôi cũng không phải trùng
hợp, anh chỉ đi ngang qua đây, khi đó thấy Trần Vũ Tịch đi vào nên mới
đi vào theo.
Trần Vũ Tịch ngẩng đầu, nhìn Ngô Duẫn Kỳ phun vòng khói thuốc, khóe miệng vẫn mang theo nụ cười nhạt:
- Anh nói một chút đi, anh và Ngạo Dạ Phong có thù gì? Anh ta đánh thắng
anh? Lừa gạt anh? Hay là quyến rũ mất bạn gái anh? - Trần Vũ Tịch dừng
lại - Chẳng lẽ lừa vợ anh chạy mất?
Đối mặt với lời nói của Trần Vũ Tịch, Ngô Duẫn Kỳ không nhịn được cười khẽ:
- Tại sao em lại nói như vậy?
Trần Vũ Tịch bất đắc dĩ khoát tay áo:
- Ngạo Dạ Phong không có bản lãnh khác, lừa dối phụ nữ là sở trường của
anh ta, phụ nữ muốn giết anh ta đâu chỉ có ngàn vạn, đều là bị anh ta
ném bỏ. Đây là lần đầu tôi nhìn thấy đàn ông tìm anh ta gây phiền toái
đây, nhất định là vợ bị anh ta quyến rũ! Phụ nữ có thể bị quyến rũ đi
thì đó nhất định là người không thuộc về anh, anh cần gì để ý. Thấy điều kiện của anh cũng không tệ, lại tìm thêm người khác!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT