Thẩm Thiên Dật biết
một cô gái bình thường có thể được làm việc ở công ty cao cấp là hết sức không đơn giản. Trong thế giới của Lục Giai, công việc mãi mãi là vị
trí số một, cho nên anh không ngăn cản cô.
Lúc Thẩm Thiên Dật nhàm chán đứng dậy muốn đi mới phát hiện, Trần Vũ Tịch và Ngạo Dạ Phong cùng ăn cơm ở bên này.
- Thật hâm mộ hai người nha! Tôi cũng muốn có vị hôn thê như vậy, bất cứ
lúc nào cũng có thể buộc vào bên cạnh là tốt rồi. - Thẩm Thiên Dật cười
nhàn nhạt mà nói.
- Nếu cậu là tôi, nhất định cậu sẽ không nói như vậy! Cậu cảm thấy cô ấy giống con gái sao?
Lời của Ngạo Dạ Phong vừa dứt, Trần Vũ Tịch một cước đạp tới, anh kêu thảm một tiếng, cau mày ôm bắp chân của mình.
Trần Vũ Tịch liếc anh một cái, quay đầu nhìn về phía Thẩm Thiên Dật:
- Là cô gái xinh đẹp hôm nay đi nhờ xe anh phải không, có phải anh thích người ta không? Đặc biệt mời đi ăn cơm.
Thẩm Thiên Dật không nhìn vẻ mặt khổ sở Ngạo Dạ Phong, nhìn Trần Vũ Tịch, nhàn nhạt thở dài:
- Có thể sẽ là tình đơn phương rồi.
- Thẩm Thiên Dật, cậu có người trong lòng rồi hả? Thật hay giả? - Ngạo Dạ Phong ngạc nhiên nhìn cậu ta. Mặc dù Thẩm Thiên Dật là người chín chắn
trong ba người bọn họ, người ngoài nhìn vào cũng cho rằng cậu ta không
dính vào chuyện gì nhưng Thẩm Thiên Dật là ai, trong lòng Ngạo Dạ Phong
rõ ràng nhất.
Thẩm Thiên Dật liếc Ngạo Dạ Phong:
- Nói
chuyện với cậu từ lúc nào thì không cần dùng đến đại não rồi, tôi thích
một người, rất kì lạ sao? Nói đi nói lại thì không phải cậu cũng có
người trong lòng đó sao, để ý người ta như vậy, ngay cả bản thân cũng
không biết rõ. - Thẩm Thiên Dật Trần liếc mắt nhìn Vũ Tịch.
Ngạo Dạ Phong thu lại nụ cười.
Trần Vũ Tịch cúi đầu tránh khỏi ánh mắt của hai người. Trong lời nói Thẩm
Thiên Dật là chỉ Trần Vũ Tịch, nhưng lúc này Trần Vũ Tịch nghĩ đó là Dụ
Khả Hân.
Đang lúc ba người nói chuyện phiếm, đột nhiên một đàn
ông lạ xuất hiện trước mặt bọn họ, trong tay cầm một bó hoa hồng to. Đóa hoa kiều diễm ướt át, tôi nghĩ hẳn mọi cô gái đều sẽ thích, dĩ nhiên
tuyệt đối bao gồm cả Trần Vũ Tịch.
- Xin hỏi, ngài là tiểu thư Trần Vũ Tịch sao?
Trần Vũ Tịch ngừng một lát:
- Là tôi!
- Hoa này là tặng cho ngài, xin ngài ký nhận.
Trần Vũ Tịch ngạc nhiên lần nữa, nhưng vẫn nhận lấy tấm card ký tên. Không
đợi Trần Vũ Tịch mở card ra, Ngạo Dạ Phong đã đoạt mất.
- Này, Ngạo Dạ Phong đây là tặng tôi!
- Chính là bởi vì đưa cho em cho nên anh mới muốn biết. Tên khốn kiếp nào to gan vậy, dám ra tay với cô gái của Ngạo Dạ Phong, nếu là những người khác anh sẽ không có thời gian mà quản đâu. – Khi Ngạo Dạ Phong mở tấm
card kia ra, trong lòng đã nghĩ đến sẽ là ai rồi, có điều không nghĩ anh ta lại lộ liễu như vậy.
Quả nhiên, tên Ngô Duẫn Kỳ xuất hiện trong mắt Ngạo Dạ Phong, anh tức giận bất thình lình nắm tay lại.
Ngạo Dạ Phong cười lạnh một tiếng, quay đầu xé tan tành tấm card. Trần Vũ
Tịch thậm chí còn không biết là người nào đưa hoa hồng tới, cứ như vậy
trơ mắt nhìn anh xé nát tấm card thành mảnh vụn ném trong không trung
rơi xuống mặt đất.