Đương nhiên ngoài Thẩm Thiên Dật và An Tử Kỳ là bạn bè, còn có lần trước cả Trần Vũ Tịch cũng thấy một màn kia.
Rất ít khi nhìn thấy Ngạo Dạ Phong nôn nóng lo lắng như thế, Thẩm Thiên Dật nhíu mày một cái:
- Trễ thế này mới đến công ty, không phải phong cách của cậu nha, đi đâu?
- Không có việc gì! - Ngạo Dạ Phong ngửa đầu nhìn chằm chằm trần nhà,
trong đầu đều là hình ảnh trong phòng làm việc của Ngô Duẫn Kỳ. Tên khốn kia, chắc không thật sự nghiêm túc chứ, tại sao anh ta lại nói muốn Vũ
Tịch? Tới cùng giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì?
Chẳng lẽ Trần Vũ Tịch và anh ta. . . . . . Ngạo Dạ Phong vèo một cái đứng dậy, cầm áo khoác lên đi ra ngoài phòng làm việc.
- Này. . . . . . Ngạo Dạ Phong cậu muốn đi đâu?
- Đến trường học!
Thẩm Thiên Dật vốn muốn hỏi cậu ta một chút về Trần Vũ Tịch hôm nay, tại sao lại mất hứng như vậy, vẫn còn chưa kịp mở miệng, cậu ta đã một mình đi
rồi! Hôm nay thái độ của Ngạo Dạ Phong thật khác thường.
Nhìn
bóng lưng Ngạo Dạ Phong rời đi, người này xem ra là nghiêm túc, chẳng
qua không biết rốt cuộc chính cậu ta có nhận thấy được hay không.
Xe thể thao màu đỏ vô cùng chói mắt, ngừng lại trước cổng trường học Anh
Hào, hai tay Ngạo Dạ Phong nắm tay lái ngồi ở chỗ tài xế, nhìn chằm chằm thẳng về phía trước, đột nhiên cảm thấy mình có phần không giải thích
được, anh tới đây làm gì?
Chẳng lẽ muốn chất vấn quan hệ giữa Trần Vũ Tịch và người đàn ông kia?
Muốn hỏi hôm qua bọn họ đã xảy ra chuyện gì? Đi đâu? Tại sao người đàn ông kia lại nói với anh như vậy?
Nhưng, tại sao anh muốn hỏi chuyện này, tại sao lo lắng những thứ này? Chẳng
qua Vũ Tịch chỉ là vợ chưa cưới trên danh nghĩa cuả anh, anh chưa bao
giờ có ý nghĩ sẽ biến Vũ Tịch thành người của mình.
Ngạo Dạ Phong khẽ thở dài một cái, khỏi động xe, lại giẫm lên chân ga, pằng, Ngạo Dạ
Phong dùng sức đập tay lái một cái, rút chìa khóa ra chạy thẳng vào
trường trung học Anh Hào.
Lúc anh đi, khóa học buổi sáng vừa kết thúc.
Trần Vũ Tịch bị Ngô Kỳ quấn cả một buổi sáng, cả buổi trưa có hai tiết học
của Đường Dật, cô cũng không nghe rõ, vẫn bị Ngô Kỳ hỏi, về chuyện hôn
ước của cô và Ngạo Dạ Phong.
Trần Vũ Tịch bị hỏi đến sắp đau đầu.
- Vũ Tịch, cậu nói cho tớ biết nhanh lên, đến cùng là giữa cậu và Ngạo Dạ Phong có chuyện gì xảy ra? Cậu và anh ta đang yêu sao? Tại sao lại là
vợ chưa cưới?
Trần Vũ Tịch nhịn một buổi sáng rồi, vẫn luôn không mở miệng, đến bây giờ đã là giới hạn của cô.
Vừa muốn mở miệng, đột nhiên nhìn thấy Đường Dật từ một bên đi tới.
Trần Vũ Tịch nhất thời sửng sốt, khẽ cúi đầu.
- Thầy Đường khoẻ! - Ngô Kỳ ngọt ngào nói một tiếng.
Đường Dật liếc mắt nhìn Trần Vũ Tịch, sau đó khẽ mỉm cười:
- Các em khoẻ, Vũ Tịch em viết văn rất tốt, bảng tin cuối tuần sẽ do em phụ trách.
- Vâng, em biết rõ thưa thầy Đường! - Trần Vũ Tịch nói nhỏ, quả nhiên đến bây
giờ cô vẫn không thể quên được tình cảm trước kia.
Mặc dù biết
Đường Dật có bạn gái, hơn nữa biết bọn họ sẽ nhanh chóng kết hôn, nhưng
thút thắt đó trong lòng, cô vẫn không mở ra được. Thấy vẻ mặt không có
gì đáng kể của Đường Dật đối với cô, Trần Vũ Tịch cảm thấy mình và anh
cách nhau càng ngày càng xa.
Loại cảm giác này luôn khiến cô
không khỏi buồn bực, nhưng khi biết Đường Dật có vị hôn thế, cô cũng
không cảm thấy khổ sở, nếu như cô thật sự thích Đường Dật như vậy, phải
nên vô cùng mất mác mới đúng. Nhưng rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra đây?
- Vũ Tịch! – Trên đỉnh đầu truyền đến tiếng Ngạo Dạ Phong, Trần Vũ Tịch
nhất thời sửng sốt, quay đầu nhìn lại, quả nhiên là Ngạo Dạ Phong.
- Sao anh lại ở đây? - Cô kinh ngạc nhìn anh!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT