Tới nhà Ngô Kỳ, vẫn là biệt thự quyền thế, cô chưa bao giờ nghĩ đến Ngô Kỳ lại là thiên kim tiểu thư nhà giàu có.
- Vũ Tịch, cậu đến rồi! - Ngô Kỳ ở xa xa thấy Trần Vũ Tịch, chạy tới chỗ
cô – Sao vậy, nhìn dáng vẻ ủ rũ của cậu, có phải lại bị bệnh nữa không?
- Không có, chẳng qua lúc tới đây thấy được chuyện không muốn thấy - Trần Vũ Tịch thản nhiên nói.Di»ễnđànL«êQuýĐ»ôn.
- Có phải lại cãi nhau với đại tổng giám đốc nhà cậu không? - Ngô Kỳ suy
đoán, Trần Vũ Tịch khẽ thở dài, Ngô Kỳ cười một tiếng – Tớ biết ngay mà, bây giờ hỉ nộ ái ố của cậu giống như đều có liên quan tới cái người
Ngạo Dạ Phong, có phải cảm thấy có dũng khí để yêu đương rồi không?
Trần Vũ Tịch nhíu mày, nhìn chằm chằm Ngô Kỳ đang muốn bát quái:
- Đừng đem chuyện này ra nói đùa, tớ với anh ta không có quan hệ gì cả.
Ngô Kỳ cười một tiếng không nói thêm gì nữa, kéo Trần Vũ Tịch đi vào trong biệt thự.
- Đúng rồi, hôm nay ba muốn gặp một người khách, nên trước tiên chúng ta
lên lầu chơi, nếu như cậu không muốn cùng xuống ăn cơm thì cơm trưa tớ
sẽ bảo người giúp việc mang lên trên lầu. - Ngô Kỳ vừa lên lầu vừa nói
với Trần Vũ Tịch.
Trần Vũ Tịch gật đầu một cái, vừa đúng cô cũng
không muốn gặp quá nhiều người xa lạ. Tâm tình vốn không tốt, không muốn tự ép buộc mình làm bộ cười theo chân bọn họ chào hỏi.
Phòng của Ngô Kỳ so với tưởng tượng của cô còn xa hoa hơn, có điều những thứ này
cũng không có gì quan trọng. Ném túi xách xuống, Trần Vũ Tịch nhẹ nhàng
ngồi xuống, Ngô Kỳ muốn đi với Trần Vũ Tịch ra ngoài chơi nhưng Trần Vũ
Tịch cự tuyệt. Cô chỉ muốn một mình trốn trong phòng yên tĩnh một chút,
cho nên cả buổi trưa, dường như đều là Ngô Kỳ chơi máy vi tính, còn cô
một mình ở một bên ngẩn người.
Truyện chỉ được post ở diễn đàn Lê Quý Đôn, không chấp nhận mang truyện đi bất kỳ đâu.
Lúc đến giờ ăn cơm trưa, Ngô Kỳ bảo người hầu mang thức ăn lên, nhưng cha
Ngô Kỳ lại nhất định bắt cô phải xuống ăn cơm, nói có người muốn giới
thiệu cho cô biết.
Ngô Kỳ cũng rất tò mò, bạn buôn bán của cô, từ khi nào thì cần phải giới thiệu cho cô.
Nhưng, Di●ễnđànL●êQuýĐ●ôn.lúc hai người Trần Vũ Tịch và Ngô Kỳ cùng nhau đi xuống dưới lầu, mới vừa
đi tới đầu cầu thang, thấy người đàn ông đang ngồi trong phòng khách
dưới lầu, Trần Vũ Tịch hít một hơi khí lạnh, nhanh chóng co người lại
trốn ra sau khúc quanh của tầng lầu.
Ngô Kỳ nhìn Trần Vũ Tịch quay lại, không biết có chuyện gì xảy ra:
- Sao vậy Vũ Tịch?D♡iễnđànL♡êquýĐ♡ôn.
- Không có, không có gì! Đột nhiên tớ cảm thấy bụng hơi đau, tớ đi nhà vệ sinh, còn nữa. . . . . . ăn cơm không cần gọi tớ, tớ không đói bụng. -
Nói xong Trần Vũ Tịch xoay người chui vào phòng của Ngô Kỳ. Ngô Kỳ nhíu
mày, không suy nghĩ nhiều đi xuống lầu.
Khi thấy bạn hợp tác làm ăn của ba, cả người theo đó ngây ra:
- A ~ là anh!dien╘dan╛le╛quy╢don╥com - Ngô Kỳ chỉ vào anh, ấn tượng của cô đối với anh rất sâu. Lần trước ở
trong quán bar với Trần Vũ Tịch bị người khác ức hiếp, chính anh đã cứu
họ, hơn nữa còn cho Trần Vũ Tịch mượn áo khoác.
Nhưng sau này khi Ngô Kỳ hỏi Trần Vũ Tịch, cô ấy nói không biết người kia.
Ngày đó Ngô Duẫn Kỳ chỉ chú ý đến Trần Vũ Tịch, một chút cũng không để ý tới những người khác cạnh cô, thấy vẻ mặt kinh ngạc của Ngô Kỳ, ngược lại
có chút kỳ quái.
- Cô biết tôi?dien╠╡dan█le☁quyd☃oncom ϟ
Ngô Kỳ cười đi tới ngồi xuống bên cạnh anh:
- Đương nhiên biết, anh còn nhớ lần trước em với bạn học đến quán bar. . . . . . - Nói tới chỗ này Ngô Kỳ nhất thời ngẩn ngơ, thiếu chút nữa cô
quên mất cha vẫn còn ở bên cạnh, quay đầu lại xem, quả nhiên vẻ mặt cha
rất âm u - Kỳ Kỳ sao con lại đến quán bar hả? Không phải đã nói với con, không được phép đi tới chỗ đó sao?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT