*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cá mặt trăng: là loài cá biển cỡ lớn có màu sắc sặc sỡ và thân ngắn, dẹp sống ngoài đại dương.



Cá mặt trăng với người cá mặt trăng kỳ thật là hai chủng tộc.

Cá mặt trăng là động vật, mà người cá mặt trăng thì lại là ma vật trí tuệ cấp cao kế thừa một phần gien của cá mặt trăng, người cá mặt trăng có thể lợi dụng ma lực tự do chuyển đổi giữa ba loại hình thái cá mặt trăng, người cá và nhân loại.

Trên internet đã từng có một ít chuyện ngắn về cá mặt trăng truyền lưu rộng rãi, đại khái nói cá mặt trăng là một loại sinh vật có trái tim thủy tinh cực độ, ánh mặt trời quá mạnh sẽ phơi nắng chết, mắt bị bọt khí trôi vào sẽ bị dọa chết, bị rùa biển vượt mặt sẽ hậm hực mà chết… Mấy câu chuyện đó mặc dù có hiềm nghi khoa trương quá lố, nhưng năng lực tự bảo vệ của cá mặt trăng yếu kém cũng là sự thật, sở dĩ chủng tộc cá mặt trăng có thể kéo dài đến nay, một nguyên nhân quan trọng đó là mắn đẻ, cá mặt trăng cái một thai có thể sinh từ hai mươi lăm triệu đến ba trăm triệu trứng cá, nhưng có thể sống đến kỳ sinh sôi nảy nở cũng chỉ cỡ ba mươi con.

Mà người cá mặt trăng kế thừa một phần gien cá mặt trăng, không chỉ năng lực tự bảo vệ mình kém, còn đa sầu đa cảm đến mức bệnh tâm thần, yếu đến kinh thiên động địa, tuy rằng Thẩm Diệu chưa từng tiếp xúc thực tế với người cá mặt trăng, có điều sự mảnh mai nhu nhược của họ đã sớm lấy hình thức chuyện đồn truyền khắp trong giới thợ săn ma.

Năng lực sinh sản của người cá mặt trăng kém xa cá mặt trăng, trái lại không khác gì nhân loại, trên lý luận vốn vô cùng dễ dàng bị tuyệt chủng, có điều trên thực tế người cá mặt trăng vẫn luôn là đối tượng được đồng minh người cá bảo vệ trọng điểm. Bởi vì người cá mặt trăng có thể chủ động phân bố ra một loại vật chất thần kỳ, loại vật chất đó có khả năng khôi phục vết thương của cá và trị liệu các loại bệnh tật cho cá, người cá mặt trăng có huyết thống càng thuần khiết thì vật chất phân bố ra có hiệu quả trị liệu càng tốt, thành viên vương tộc thì càng là sự tồn tại giống như thần y của tộc người cá, cho nên người cá chủng tộc khác vô cùng vui lòng cung cấp vật tư và sự bảo vệ cho bộ tộc người cá mặt trăng, đổi lấy tài nguyên chữa bệnh của họ.

Theo lời kể của Hà Minh, Thẩm Diệu hiểu biết chi tiết nhiệm vụ lần này.

Đây là một câu chuyện có chút tương tự «Nàng tiên cá».

Không lâu trước đây có một nhân loại, nhân loại này có một lần đi thuyền bất hạnh gặp tai nạn trên biển, sau khi thuyền đắm, nhân loại bắt được một khúc gỗ nổi trên biển chờ đợi cứu viện. Mà ngày đó hoàng tử cá mặt trăng vừa vặn không chịu cô đơn, biến thành bộ dạng nhân loại lén từ đáy biển chạy ra ngoài chơi, trùng hợp nhìn thấy người sống sót nổi ở trên biển, vì thế… hoàng tử cá mặt trăng đã bị hiện trường tai nạn trên biển dọa tới hôn mê, lật xe tại chỗ lộ ra cái bụng nhỏ trắng trắng mềm mềm, hệt như xác chết trôi ngửa mặt lên trời nổi lềnh bềnh trên mặt biển.

Nhìn thấy hoàng tử hình người trôi nổi ở trên biển, nhân loại may mắn còn sống sót kia còn tưởng rằng hoàng tử là du khách cùng thuyền với mình, vì thế dũng cảm bơi qua vớt hoàng tử lên, chia khúc gỗ cho hoàng tử một nửa. Sau khi hoàng tử tỉnh lại, bởi vì thấy hiện trường sự cố mà hoảng sợ muôn dạng, nhân loại thấy thế dịu dàng trấn an hoàng tử cũng ca hát cho hoàng tử nghe, xua tan sợ hãi trong nội tâm hoàng tử. Lúc thuyền cứu viện đến, hoàng tử cá mặt trăng sợ hãi bơi đi, bởi vì chạy thoát quá gấp cho nên không lưu lại phương thức liên lạc của bất cứ nhân loại nào, mà sau lần đó hoàng tử cá mặt trăng liền nhớ mãi không quên nhân loại đã cứu mình ở hiện trường tai nạn trên biển…

Thẩm Diệu vốn cho rằng đây là «Nàng tiên cá» phiên bản hiện thực, nhưng càng nghe càng cảm thấy không thích hợp.

«Nàng tiên cá» là người cá cứu nhân loại, vị hoàng tử cá mặt trăng này thì lại được nhân loại cứu, trái ngược nha!

Tưởng Trạch nghe đến vui hớn hở, tàn thuốc vẩy đầy bàn: “Ha ha ha thật trâu bò, một người cá như hắn, ở dưới biển còn để nhân loại an ủi.”

Thẩm Diệu cũng hung hăng đau lòng một phen cho người sống sót trong tai nạn biển kia.

“Nhưng mà, vị hoàng tử đó không biết người hắn muốn tìm là ai hả?” Thẩm Diệu hỏi, “Không tìm ra manh mối à?”

“Chúng tôi biết.” Hà Minh đẩy mắt kính, “Chúng tôi căn cứ ngày tháng và địa điểm sự cố mà hắn cung cấp tìm ra con thuyền phát sinh tai nạn trên biển, còn thu thập ảnh chụp hành khách trên thuyền cho hoàng tử phân biệt, cuối cùng xác định nhân loại hắn muốn gặp là một nghệ nhân, tên là Tần Diệc Sâm, có lẽ cậu từng nghe nói.”

Thẩm Diệu quả thật từng nghe qua, Tần Diệc Sâm là một ca sĩ thần tượng mới debut thời gian trước, bởi vì mặt mũi đẹp giọng hát tuyệt vời mà vừa mới debut liền nhanh chóng gặp may, hiện nay nhiệt độ trên mạng rất cao, Thẩm Diệu không quá chú ý giới giải trí mà còn cảm thấy đoạn thời gian trước thường xuyên nghe người ta nói về cái tên này.

Thẩm Diệu suy tư một chốc, hỏi: “Vậy mục đích của vị hoàng tử này là gì?”

Giọng điệu Hà Minh máy móc nói: “Hoàng tử muốn tái hiện một đoạn tình tiết trong truyện cổ tích, thành lập quan hệ yêu đương với Tần Diệc Sâm.”

Thẩm Diệu một trận mê muội: “Quan hệ yêu đương? Vậy nhiệm vụ này không cách nào làm được, cái khác không nói, chỉ nói nếu Tần Diệc Sâm không thích hắn thì làm thế nào, em lại không thể gõ người ta hôn mê trói lại đây.”

Tưởng Trạch xem náo nhiệt không chê lớn chuyện, ở bên cạnh vểnh chân phun vòng khói: “Gõ đi, một mình chú mày có thể đánh mười tên như hắn.”

Thẩm Diệu: “…”

Hà Minh có nề nếp nói: “Điểm này cậu yên tâm, nhân viên bên chúng tôi đã tiến hành phổ cập khoa học về tri thức ở phương diện kén vợ kén chồng và kết hôn của nhân loại với hoàng tử cá mặt trăng rồi, hoàng tử đã minh xác chấp nhận khả năng tìm bạn đời thất bại, nhưng bất luận thế nào hắn cũng muốn thử, mà còn… muốn lấy hình thái và phương thức của nhân loại.”

“Còn không thể để Tần Diệc Sâm biết hắn là người cá hả?” Thẩm Diệu chỉ tưởng tượng đến trình độ phiền toái của nhiệm vụ này thôi đã cảm thấy sắp hít thở không thông, “Chúng ta cũng không thể lấy danh nghĩa điều tra phát lệnh truyền gọi cho Tần Diệc Sâm, chỉ có thể nghĩ biện pháp làm cho bọn họ vô tình gặp nhau à?”

“Phải.” Hà Minh uyển chuyển nói, “Bởi vì hoàng tử cho rằng ngoại hình ở hình thái người cá của mình không quá… mỹ quan, cho nên không muốn bại lộ thân phận trước mặt đối phương, có điều hoàng tử chủ động giấu diếm thân phận cũng đỡ được không ít phiền toái cho chúng ta.”

Thẩm Diệu xoay chuyển con ngươi, nhớ tới dáng vẻ người cá mặt trăng trên sách giáo khoa, cười hì hì ra tiếng.

Cá mặt trăng bởi vì không có cái đuôi dài, thế nên phần đuôi cụt lủn, hình thái cá nhìn qua tựa như bị người ta lột bỏ một nửa khúc dưới, mà hình thái người cá thì lại càng thảm thiết, nửa người trên là hình người thon dài duyên dáng, nửa người dưới lại là đuôi cá ngắn đến độ làm người ta giận sôi… đặc biệt có loại cảm giác chân ngắn!

May mà lúc họ hoàn toàn biến hóa thành hình thái nhân loại thì coi như bình thường, cho nên người cá mặt trăng hoặc là hình cá hoàn toàn, hoặc là hình người hoàn toàn, cực ít khi lấy hình thái người cá gặp người.

“Thế nào?” Hà Minh hỏi, “Còn có chỗ nào không hiểu về chi tiết nhiệm vụ không?”

Thẩm Diệu dũng cảm giơ bàn tay nhỏ bé: “Có!”

Hà Minh: “Mời nói.”

Thẩm Diệu không hiểu: “Vì sao chọn em?”

Hà Minh đang muốn nói chuyện, Tưởng Trạch liền giành đáp: “Bởi vì chú mày đẹp.”

Thẩm Diệu: “…”

Tưởng Trạch nghẹn cười đến mức vất vả: “Vốn dĩ ngày hôm qua phái tiểu Lưu đi, nhưng hoàng tử đó vừa nhìn thấy tiểu Lưu liền hôn mê, chê tiểu Lưu xấu quá cay mắt hắn, tiểu Lưu bị đả kích, không thấy hôm nay cậu ta đi làm vẫn luôn mang khẩu trang sao.”

Thẩm Diệu: “…”

Thẩm Diệu: “Em còn một vấn đề.”

Hà Minh: “Nói.”

Thẩm Diệu thành khẩn đặt câu hỏi: “Có thể kêu hoàng tử tới từ đâu thì về chỗ đó không? Nhiệm vụ này em sợ em không đảm nhiệm nổi.”

Tưởng Trạch cười ha ha: “Thằng nhóc mày cũng có lúc chết nhát ha!”

Hà Minh tiếc nuối lắc đầu: “Tôi biết nhiệm vụ này có chút vượt quá thường tình, nhưng mà, không thể. Bộ tộc người cá có thể cung cấp cho nhân loại rất nhiều trợ giúp, trên nguyên tắc chúng ta phải dùng hết sức giữ gìn quan hệ hợp tác thân thiết với bộ tộc người cá, huống hồ thù lao của nhiệm vụ lần này vô cùng phong phú, ngoại trừ lượng lớn thù lao bằng vật tư, hoàng tử cá mặt trăng còn đồng ý phối hợp với viện nghiên cứu sinh mệnh tiến hành một loạt thí nghiệm, cái này có trợ giúp thật lớn cho việc chúng ta nghiên cứu năng lực chữa trị siêu mạnh của vương tộc người cá mặt trăng. Hơn nữa thời hạn của nhiệm vụ lần này là ba mươi ngày, từ hôm nay trở đi, ba mươi ngày sau bất luận mục đích của hoàng tử có đạt được hay không, đều coi như nhiệm vụ thành công.”

Cuộc hẹn với Thẩm Diệc Thanh buổi tối tám phần là phải ngâm nước nóng rồi, Thẩm Diệu cực kỳ không vui, mềm rũ rượi nằm phịch trên bàn hội nghị, kéo dài giọng không có hơi sức nói: “Biết rồi…”

Hà Minh thấy Thẩm Diệu không hề có động lực, chậm rãi nói: “Thù lao mà hoàng tử cá mặt trăng chi trả lần này sẽ có một phần dùng hình thức tiền thưởng chia cho chú mày, hạn mức vô cùng khả quan.”

Thẩm Diệu còn phải trả tiền vay hai mươi năm xoạt một phát nhảy dựng lên, trong mắt lóe ra tia sáng hám giàu, ngẩng đầu ưỡn ngực nghiêm chào liền mạch lưu loát, chữ chữ vang dội hữu lực nói: “Nhận được! Cam đoan hoàn thành nhiệm vụ!”

Tưởng Trạch: “…”

Hà Minh: “…”

Đám thợ săn ma đời này thật sự là không thể tưởng tượng nổi, rất không thể tưởng tượng nổi!

Hoàng tử cá mặt trăng với các tùy tùng người cá của cậu ta được Hà Minh dàn xếp trong khách sạn cấp năm sao tối cao, sau khi đại biểu người cá tham gia hội nghị tỉnh lại, liền theo nhóm người Thẩm Diệu một đường về khách sạn gặp hoàng tử điện hạ.

Trước cửa phòng tổng thống, Hà Minh gập ngón trỏ lại, hệt như gõ vỏ trứng gà, dùng đốt ngón tay cẩn thận gõ hai cái trên ván cửa.

Thẩm Diệu: “…”

Nghĩ về tiền thưởng, nghĩ về tiền vay mua nhà hai mươi năm.

Qua chốc lát, cửa mở.

Trên giường lớn trong phòng là một thiếu niên nằm úp sấp, tấm chăn mỏng manh mềm mại phác họa thân hình cậu thực rõ ràng, thoạt nhìn nhỏ xinh lại tinh tế. Xung quanh thiếu niên tràn ngập hương khí nhàn nhạt, nhiệt độ điều hòa chỉnh đến vừa vặn, bốn góc giường mở máy hơi nước mở đến trong phòng mây mù dày đặc, hai hàng người hầu người cá chia ở hai bên thiếu niên, có người cắt sửa móng tay cho cậu, có người mát xa thân thể cho cậu, còn có một người dùng quạt nhỏ quạt huân hương trên tủ đầu giường, nhóm người hầu có nam có nữ, đặc điểm chung là mặt mũi xinh đẹp, thiếu niên như sao vây quanh trăng ở chính giữa đang nhắm mắt dưỡng thần, lông mi dài mảnh khẽ run làm cả khuôn mặt cậu thoạt nhìn có một loại yếu ớt như đồ sứ, tóc đen hơi dài nhu thuận tản ra trên chăn đệm.

Đây là hoàng tử cá mặt trăng thần kinh cực độ yếu ớt, một lời không hợp liền lật xe trong truyền thuyết sao.

Thẩm Diệu vừa ngửi được mùi huân hương trong không khí, xoang mũi liền ngứa khó có thể chịu đựng, Thẩm Diệu phản xạ có điều kiện hít sâu một hơi, lúc ý thức được chuyện lớn không ổn thì cũng đã không còn kịp rồi…

Trong căn phòng yên tĩnh đến độ kim rơi có thể nghe thấy, Thẩm Diệu đánh một cái hắt xì chà bá rung động đến tận tâm can: “Ắt —— xì!”

Hoàng tử cá mặt trăng với mười người hầu cá mặt trăng của cậu ta đồng loạt giật mình, ngay tắp lự, hoàng tử điện hạ một giây trước còn úp mặt xuống nằm trên giường đột nhiên xoay người, đầu lệch đi, mắt nhắm lại, đầu lưỡi lè ra, lộ ra cái bụng nhỏ trắng trắng mềm mềm với bộ ngực nho nhỏ.

Hoàng tử cá mặt trăng lại lật xe!

Hà Minh không nỡ nhìn thẳng đỡ trán quay đi.

Thẩm Diệu trợn mắt há mồm nhìn hoàng tử trắng dã nằm ở trên giường, vội xin lỗi nói: “Xin lỗi, có lẽ tôi hơi dị ứng với mùi huân hương này…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play