Xúc cảm của kraken rất tuyệt, mềm mụp lại còn cực kỳ co giãn, sờ vào giống như một viên kẹo dâu tây khổng lồ.

Nằm ngủ ở trên đó thì nhất định sẽ rất thoải mái… Thẩm Diệu nhìn đầu bạn trai yên lặng nghĩ thầm.

“Diệu Diệu, em có thể thích ứng với nguyên hình của anh không?” Kraken bảo bảo thấp thỏm nói, “Nếu em cảm thấy không được tự nhiên, anh có thể tránh đi…”

Thẩm Diệu lấy lại bình tĩnh, nói: “Không cần, chúng ta… tiếp tục ăn cơm đi.”

Nhìn Thẩm Diệc Thanh rõ ràng là nhẹ nhàng thở ra, Thẩm Diệu lại yên lặng thấy may mắn vì mình là thợ săn ma nhìn quen ma vật, nếu đổi thành người thường, dù có muốn chấp nhận Thẩm Diệc Thanh, khẳng định cũng cần rất nhiều thời gian chậm rãi thích ứng với cuộc sống thế này.

Thẩm Diệc Thanh tiếp tục dùng xúc tu linh hoạt giúp Thẩm Diệu gỡ thịt cua, lột vỏ tôm, Thẩm Diệu thì lại tinh tế quan sát Thẩm Diệc Thanh một phen.

Làm một kẻ thích ăn bạch tuộc thâm niên, Thẩm Diệu phát hiện nguyên hình Thẩm Diệc Thanh vẫn hơi khác với bạch tuộc, đầu bạch tuộc đa phần là dựng thẳng dài dài, nhưng đầu Thẩm Diệc Thanh thì tròn trìa trịa, thậm chí còn hơi dẹp, hơn nữa hai con mắt bự vô cùng dồi dào tình cảm… so với bạch tuộc chân thật thì Thẩm Diệc Thanh thoạt nhìn càng giống món đồ chơi lông nhung hoặc là bạch tuộc chibi trong phim hoạt hình hơn, nhìn quen còn có chút đáng yêu quỷ dị.

Thức ăn trên bàn rất nhiều, Thẩm Diệu ăn uống no đủ rồi mà vẫn còn dư lại ước chừng bốn phần năm, Thẩm Diệu xoa cái bụng gánh vác quá tải hỏi Thẩm Diệc Thanh: “Số này anh có thể ăn sạch hả?”

Thẩm Diệc Thanh chớp mắt, tự tin nói: “Đây chỉ là món khai vị trước bữa chính thôi.”

“Anh ăn đi anh ăn đi.” Thẩm Diệu thúc giục, đáy mắt lóe ra ánh sáng tò mò, dường như bệnh nghề nghiệp lại tái phát, muốn nhìn xem kraken ăn cơm như thế nào.

Ở trước mặt người yêu Thẩm Diệc Thanh có chút câu nệ, hắn văn nhã hé miệng ra một chút, chỉ hé đến độ lớn bằng một cái bát, bưng một đĩa tôm chưa lột vỏ lên, dùng đũa sột soạt quét hết tôm vào họng, xong lập tức ngậm miệng không tiếng động nhai nhai một chốc, lại nuốt xuống.

Mình nhất định là con kraken có tướng ăn tao nhã nhất trên thế giới này, Thẩm Diệc Thanh hơi đắc ý nghĩ.

Nếu đổi thành kraken ba ba, tám phần là hắn ta sẽ ực một hơi nuốt luôn cái bàn gỗ trước mắt.

Bổ sung chất xơ thực vật!

Thẩm Diệu chịu phục nhìn bạn trai ăn cơm, thân thiết nói: “Không cần lột vỏ sao?”

Thẩm Diệc Thanh lắc lắc xúc tu: “Ăn quá nhiều, lột không nổi đâu, hơn nữa ăn luôn vỏ cho bổ canxi.”

Thật đúng là vô cùng biết dưỡng sinh.

Đồ ăn còn lại trên bàn bị lùa vào miệng Thẩm Diệc Thanh từng đĩa từng đĩa, tuy rằng Thẩm Diệc Thanh đã tận lực thả chậm tốc độ giữ vững tướng ăn văn nhã, nhưng mười mấy cái bát đĩa vẫn bị diệt sạch trong hai phút.

Thẩm Diệu xem thế là đủ rồi, trầm ngâm một lát mới nói: “Em có một câu hỏi.”

“Em hỏi đi.” Xúc tu Thẩm Diệc Thanh quấn lấy bát đĩa bỏ vào trong máy rửa bát.

“Sức ăn của chủng tộc anh lớn như vậy, dưới biển có đủ đồ ăn hả?” Thẩm Diệu hỏi.

Một con kraken còn đỡ, nếu sinh sản nhiều thì không phải sẽ ăn phá sản nguyên một vùng biển sao!

“Vấn đề này không cần lo lắng, ” Thẩm Diệc Thanh giải thích, “Kraken bọn anh sau khi trưởng thành sẽ rời khỏi vùng biển của cha mẹ để sống một mình, hơn nữa mỗi con kraken cả đời chỉ có hai cơ hội sinh sản đời sau, cho nên số lượng chủng tộc bọn anh cực kỳ ít ỏi, anh sống lớn vậy rồi kỳ thật cũng chưa từng thấy đồng loại nào khác ngoài ba với em gái anh…” Nói tới đây, giọng điệu Thẩm Diệc Thanh có chút suy sụp, đôi mắt tròn tròn cụp thành nửa vòng tròn u buồn, “Nói không chừng bọn anh là ba con kraken cuối cùng trên thế giới này.”

Thẩm Diệu cảm thấy chỗ nào đó sai sai, cẩn thận hỏi: “Vậy mẹ anh đâu?”

“Anh không có mẹ.” Thẩm Diệc Thanh bình tĩnh nói, “Kraken có thể sinh sản thông qua việc tự phân tách, anh là do ba ba của anh phân tách ra.”

Tâm tư Thẩm Diệu thay đổi thật nhanh: “Vậy chẳng phải là anh cũng…”

Thẩm Diệc Thanh khẽ đáp lời, dùng xúc tu thân mật cuốn lấy cẳng chân Thẩm Diệu, dùng cặp mắt bự ngập nước sáng ngời thâm tình nhìn chăm chú Thẩm Diệu, giọng nói vừa trầm thấp vừa từ tính trêu chọc: “Cục cưng, anh có thể sinh con cho em.”

Sinh con!? Tôn nghiêm của một tên công đâu! Thẩm Diệu tựa như bị sét bổ trúng đầu, vội vàng cự tuyệt: “Không không, em chưa từng nghĩ sẽ có con…”

Từ khi ý thức được tính hướng của mình, Thẩm Diệu liền xóa bỏ cái phó bản “sinh con” ra khỏi cuộc đời, trước đây chưa từng nghĩ, hiện tại cũng không hề nghĩ tới.

“Có điều… à…” Thẩm Diệu mới vừa cự tuyệt xong, lại nghĩ đến việc chủng tộc Thẩm Diệc Thanh đã bên bờ tuyệt chủng, vội nói, “Nhưng nếu anh thích thì cũng không thành vấn đề, dù sao thì cũng nuôi nổi mà…”

Thẩm Diệc Thanh dịu dàng lắc lắc xúc tu: “Anh cũng không muốn có con, khi còn bé anh rất quậy, bé con phân tách ra sẽ giống anh, chúng ta nuôi sẽ rất đau đầu.”

Thẩm Diệu đã bắt đầu nghiên cứu xem gần đây có nhà trẻ nào, nghe vậy nhẹ nhàng thở ra, lại vừa có chút bất an, vì thế hỏi: “Nếu anh không có đời sau, thì kraken sẽ tuyệt chủng sao?”

“Không đâu, em gái anh rất thích con nít, nó vẫn luôn muốn làm mẹ.” Thẩm Diệc Thanh dùng giọng điệu hoài niệm quá khứ nói, “Khi còn bé nó ở dưới đáy biển chơi trò gia đình, để cảm nhận được cảm giác làm mẹ chân thật, nó bắt hai con cá mập về nhà nuôi, dỗ chúng nó đi ngủ.”

Thẩm Diệu: “…”

Thẩm Diệc Thanh nói nói, hé miệng rộng dịu dàng nở nụ cười: “Em gái của anh cũng rất đáng yêu.”

Thẩm Diệu xấu hổ mà không mất lễ phép phụ họa: “Ừm, rất đáng yêu.”

Nhưng sợ là hai con cá mập kia không thấy vậy đâu.

Đồ ăn thừa trên bàn đều trở thành hư không, Thẩm Diệc Thanh lại đến tủ lạnh lấy ra từng tảng từng tảng thịt bò lớn đã rã đông, rửa rửa xong liền ăn sạch đống thịt bò chất thành ngọn núi nhỏ ấy.

Bé con tò mò Thẩm Diệu chạy tới xem xét tủ lạnh, trong ngăn mát đã trống rỗng, còn ngăn đá thì nhét đầy thịt đông, Thẩm Diệc Thanh lấp đầy bụng, xoạt xoạt đi tới, dọn hết thịt đông trong ngăn đá xuống ngăn mát, như vậy vừa có thể cho thịt rã đông, lại không sợ để tới sáng mai thịt không còn tươi.

“Chỗ này để ngày mai làm bữa sáng.” Trong cặp mắt bự như cái tô của Thẩm Diệc Thanh lướt qua một tia sáng cưng chiều, “Phần non mềm nhất trong đó anh sẽ cắt ra rán cho em ăn.”

Diệu Diệu ăn rất ít, tí xíu thịt như vậy là có thể lấp đầy cái bụng nhỏ của cậu, thật đáng yêu… Kraken bảo bảo phát ra cảm khái thường thấy lúc nhân loại nhìn mèo con ăn cơm.

“Hóa ra mỗi ngày anh phải ăn nhiều như vậy…” Thẩm Diệu tưởng tượng cảnh Thẩm Diệc Thanh ra chợ mua sắm, “Mỗi ngày anh mua nhiều thịt như vậy không ai hoài nghi sao?”

Thẩm Diệc Thanh lộ vẻ cơ trí nói: “Anh nói với họ là anh mở quán cơm.”

Nói xong, xúc tu không biết từ đâu linh hoạt biến ra một tấm danh thiếp giả, mặt trên in chữ “Tiệm ăn XX”.

“Diễn trò phải làm trọn bộ.” Thẩm Diệc Thanh giống như rất hiểu biết cơm áo gạo tiền, khôn khéo tính toán, “Còn có thể lấy giá bán sỉ nữa, một ký rẻ hơn được mấy đồng.”

Nói cứ như cái tên ngốc dùng một rương tiền vàng đổi một ống thuốc tăng cường ma lực không phải hắn vậy.

Thẩm Diệc Thanh tiếp tục nói: “Có đôi khi anh sẽ đến mấy nhà nông trực tiếp thu mua heo bò dê sống, ăn cho mới, Bánh Quy Nhỏ ở sân sau chính là do anh mua được từ một nhà nông đó.”

Nhắc tới Bánh Quy Nhỏ Thẩm Diệu liền thấy buồn cười, lông mày cậu nhướn lên, ngậm cười trêu chọc: “Lúc này rốt cuộc anh có thể ăn Bánh Quy Nhỏ rồi.”

Thẩm Diệc Thanh sửng sốt một chút, xấu hổ dùng xúc tu gãi gãi ót, nói: “Không ăn, cứ nuôi như vậy đi.”

Thẩm Diệu: “…”

Thẩm Diệu: “Nuôi ra tình cảm rồi hả?”

Thẩm Diệc Thanh dùng mấy cái xúc tu lau lau trên mặt để che giấu quẫn bách: “Ừm… vì để em tin tưởng, anh chụp chung với nó không ít hình.”

Lúc chụp ảnh vừa dắt bò vừa hít bò lại còn xúc phân bò, nhìn lâu rồi thì cũng thấy trên cái mặt bò không có lúc nào là không trề ra dài thòn của Bánh Quy Nhỏ lộ ra một loại cảm giác thân thiết!

Tâm linh kraken bảo bảo mềm mại lại mẫn cảm hệt như xúc tu của hắn vậy, cũng khó trách hắn lại nhớ mãi không quên thanh mai trúc mã thời thơ ấu như thế.

Khóe môi Thẩm Diệu nâng lên một độ cong mềm mại như mèo, cậu đứng dậy mở hai tay ra cố sức ôm lấy nửa cái đầu Thẩm Diệc Thanh, môi chạm vào mặt bự của Thẩm Diệc Thanh, dùng giọng nói còn sót lại vài phần trong sáng của thiếu niên nói rằng: “Anh thật đáng yêu.”

Thẩm Diệc Thanh hạnh phúc dùng xúc tu quấn lớp lớp quanh Thẩm Diệu, một bé bự đáng yêu với một bé nhỏ dễ thương cùng ngọt ngào rúc vào với nhau!

Sáng hôm sau, Thẩm Diệu đúng giờ bị Quất ca nhảy lên mặt đánh thức, Thẩm Diệu tốt tính xách Quất ca ngồi xổm trên mặt lên xoa vuốt chốc lát, lập tức đứng dậy xuống giường. Không biết có phải là do ma lực trị liệu của chủ nhiệm Trần bất lương có hiệu quả hay không, Thẩm Diệu phát hiện cái chân ngày hôm qua còn không dám bước mạnh giờ đã hoàn toàn không còn thấy đau. Thẩm Diệu vui vẻ, bước đi như bay chạy đi tìm Thẩm Diệc Thanh.

Thẩm Diệc Thanh đang ở phòng bếp rán miếng thịt bò non mềm nhất làm bữa sáng cho Thẩm Diệu, vừa thấy cậu đi xuống, ánh mắt hơi chờ mong hỏi: “Cổ chân thế nào, còn đau không?”

Thẩm Diệu thân nhẹ như yến nhảy nhót hai cái, vui mừng phấn chấn nói: “Một chút cũng không đau!”

“Anh nhìn xem.” Thẩm Diệc Thanh tắt lửa, buông xẻng xuống, giống như cô vợ hiền huệ vừa dùng tạp dề lau tay vừa đi tới, không nói hai lời nhấc vạt áo ngủ Thẩm Diệu lên, mắt sáng như đuốc liếc về phía phần bụng bằng phẳng trắng nõn của Thẩm Diệu.

Thẩm Diệu: “… Cổ chân em không mọc trên bụng.”

Khuôn mặt Thẩm Diệu nổi lên màu hồng nhạt, ngoài miệng mặc dù hơi kháng cự nhưng thân thể lại không chút nhúc nhích, hiện giờ cậu đang lúc mới ăn quen biết mùi, tỉ lệ mấy thứ 18+ trong đầu cao hơn lúc trước nhiều. Thẩm Diệc Thanh ngồi xổm xuống trước mặt cậu, Thẩm Diệu hưng phấn lại xấu hổ cắn môi dưới, thậm chí còn chuẩn bị xong để được blow job rồi!

Nhưng mà, Thẩm Diệc Thanh lại chỉ dùng ngón tay nhiều lần vuốt ve một chỗ nào đó trên bụng Thẩm Diệu, hỏi: “Diệu Diệu, chỗ này không phải có vết sẹo sao?”

“Á?” Thẩm Diệu mờ mịt, cảm thấy phương thức đặt câu hỏi của Thẩm Diệc Thanh không đúng lắm, “Có mà.”

Trên bụng cậu có một vết sẹo rất bắt mắt, là ba năm trước đuổi bắt một con thạch tượng quỷ, bị cái đuôi bằng đá cứng rắn lợi hại của đối phương để lại, ngoài ra, trên đùi và sau lưng cậu đều có vết sẹo sót lại sau chiến đấu, nhưng đều khá nhỏ, không rõ ràng như cái trên bụng. Thẩm Diệu không thèm để ý mấy cái đó, cậu cũng không phải con gái, huống hồ công việc của thợ săn ma rất nguy hiểm, bị thương trong nhiệm vụ rất bình thường, đồng đội của cậu cũng rất ít ai trên người sạch sẽ không một chút sẹo.

“Diệu Diệu em xem.” Thẩm Diệc Thanh nửa quỳ trước người Thẩm Diệu, mang theo một loại biểu tình vui sướng hệt như tranh công ngưỡng mặt nhìn cậu, “Sẹo mất rồi.”

Thẩm Diệu nhanh chóng cúi đầu… vết sẹo trên bụng cậu quả nhiên đã không cánh mà bay, không chỉ như thế, da dẻ ở những nơi khác trên người cậu cũng dường như tốt hơn cả trước kia, thoạt nhìn bóng loáng non mịn, không có tỳ vết, như lụa trắng thượng hạng bao bọc lấy cơ bắp vừa vặn luyện ra được bên trong.

“Xảy ra chuyện gì vậy?” Thẩm Diệu kinh ngạc, cũng không để ý tới Thẩm Diệc Thanh nửa quỳ ở phía trước, xoay người lập tức cởi quần ngủ đến đầu gối, tách hai chân ra kiểm tra chỗ vốn có sẹo trên đùi mình.

Thẩm Diệc Thanh bất ngờ không kịp đề phòng hưởng thụ một đợt phúc lợi: “…”

Hết chương 48

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play