Ba con hải quái ngồi trên xe taxi, dưới sự chỉ huy của kraken bảo bảo lái xe một đường chạy như bay.
Nhưng mà, giờ phút này Thẩm Diệu cũng không có ở phòng thí nghiệm.
Sau khi phát hiện kraken bảo bảo mất tích, Thẩm Du Minh sắp xếp lại cả sự việc, lấy chỉ số thông minh của hắn ta không khó đưa ra được kết luận là kraken bảo bảo có công năng ngụy trang, nhưng khi hắn ta hỏi Thẩm Diệu, cậu bé trai luôn luôn ngoan ngoãn nhu thuận ấy lại ôm thái độ khác thường mà mạnh miệng, một hỏi ba không biết. Thể thực nghiệm mất tích rất có thể sẽ khiến cho tin tức tiết lộ, để đào ra hành tung của kraken bảo bảo từ miệng Thẩm Diệu, Thẩm Du Minh áp dụng thủ đoạn bức cung hết sức tàn khốc, hắn ta nối hai điện cực trên người Thẩm Diệu, lợi dụng dòng điện bắt chước tín hiệu đau đớn, dưới trụ cột không tạo ra tổn thương thân thể thiết thực, hắn ta muốn Thẩm Diệu đau bao nhiêu là có thể có bấy nhiêu.
Vì chịu đựng đau đớn, trong lòng bàn tay nhỏ bé non nớt của Thẩm Diệu tràn đầy vết máu hình trăng khuyết do chính mình bấm ra, nhưng dù vậy, Thẩm Diệu cũng không nói ra bất cứ tin tức gì trợ giúp Thẩm Du Minh truy tìm hành tung của kraken, bất luận Thẩm Du Minh hỏi như thế nào, đáp án của Thẩm Diệu vĩnh viễn chỉ có hai chữ mang theo tiếng khóc nức nở: “Không biết.”
Thẩm Du Minh không có cách nào với cậu, với hắn mà nói thì Thẩm Diệu là thể thực nghiệm vô cùng quý báu, dù sao thì không phải tất cả mọi người đều có thể thừa nhận tổn thương mà thí nghiệm gien mang đến, lúc trước Thẩm Du Minh cũng từng lấy nhân loại khác làm thí nghiệm, nhưng tiến hành đều không thuận lợi. Thể chất Thẩm Diệu bẩm sinh cực kỳ thích hợp làm thí nghiệm, đó cũng là nguyên nhân hắn ta nhận nuôi Thẩm Diệu —— hắn ta cần khống chế và lợi dụng Thẩm Diệu trong thời gian dài. Mà trước khi ép khô toàn bộ giá trị thí nghiệm của Thẩm Diệu, hắn ta không hy vọng Thẩm Diệu chết sớm.
Mắt thấy thân thể Thẩm Diệu không thể thừa nhận được nhiều đau đớn hơn, Thẩm Du Minh đành phải buông tha khảo vấn, để tránh cho tiết lộ tin tức từ phía Thẩm Diệu, hắn xóa bỏ ký ức liên quan của Thẩm Diệu và đưa cậu về nhà, quyết định trong khoảng thời gian ngắn không để Thẩm Diệu đến phòng thí nghiệm nữa.
Làm viện trưởng viện nghiên cứu sinh mệnh ma vật, Thẩm Du Minh tự mình xây một phòng thí nghiệm tư nhân bí mật tất nhiên là vi phạm quy định, nhưng lấy thủ đoạn của hắn thì loại vi phạm ở trình độ này, cho dù bị lộ ra thì cũng ép xuống được, chỉ có thí nghiệm trên thân thể người mới là tội nặng chân chính không có đường cứu vãn, cho nên Thẩm Du Minh tự cho là chỉ cần xóa bỏ ký ức của Thẩm Diệu là mình có thể vô tư, lại không nghĩ rằng trừng phạt đáng sợ nhất cũng không phải tới từ cấp trên, mà là…
Theo một tiếng vang thật lớn, vách tường phòng thí nghiệm bị đập ra một cái hố lớn hình người, gạch đổ khói bay, bụi mù tràn ngập, đám nghiên cứu viên vừa bị sặc đến ho khan vừa ngừng công việc trong tay nhìn về phía nguồn gốc tiếng động, nhưng không đợi bọn họ thấy rõ, trong bụi mù cuồn cuộn liền có một cái xúc tu bắn ra như tia chớp cuốn lấy cổ một nghiên cứu viên, nghiên cứu viên kia ngay cả rên cũng chưa kịp rên một tiếng đã bị xúc tu chợt buộc chặt siết chết, xúc tu buông lỏng, nghiên cứu viên liền trơn tuột xụi lơ dưới đất thành một đống rác hình người. Đồng thời, bóng dáng một người đàn ông đi ra từ trong bụi mù, chỉnh thể hắn nhìn qua là nhân loại, nhưng ngón út tay phải lại là hình thái xúc tu, khuôn mặt hắn tuấn mỹ không tỳ vết, nhưng cặp mắt đỏ rực lại tràn đầy thù hận và lửa giận, khiến mặt hắn dữ tợn như Tu La, theo một tiếng rống giận đất rung núi chuyển, miệng hắn mở ra đến một độ lớn cực kỳ không hợp lý, nhóm nghiên cứu viên gần như đều có thể thông qua cổ họng nhìn thấy dạ dày hắn.
“Hou ——!” Kraken ba ba rung đùi đắc ý gào thét.
Tao muốn giết bọn mày!
Sau khoảnh khắc tĩnh lặng, trong phòng thí nghiệm bộc phát ra tiếng thét chói tai hoảng sợ, đám nghiên cứu viên nhát gan chạy trối chết, gan lớn thì cuống quít đi lấy vũ khí đối phó ma vật, nhưng dạng hỗn loạn này chỉ duy trì vài giây liền tuyên cáo kết thúc —— hơn hai mươi cái xúc tu từ trong bụi mù sặc người theo thứ tự bắn ra, mỗi cái thu hoạch một nghiên cứu viên, âm thanh xương cốt tấc tấc vỡ vụn từ những hướng khác nhau của phòng thí nghiệm truyền đến, nghe mà ngứa cả răng, đám nghiên cứu viên bị xúc tu cuốn lấy, người ngoan cường còn có thể kêu thảm thiết hai tiếng, còn đa số thì đều mất mạng ngay tại chỗ. Thẩm Du Minh vốn đang chỉnh lý số liệu nghiên cứu trước máy tính là người phản ứng nhanh nhất trong phòng thí nghiệm, lúc xúc tu đột kích, hắn ta kéo một thủ hạ bên cạnh sang dùng sức đẩy ra trước người mình, xúc tu kia liền tạm thời buông tha hắn, quấn lấy con mồi cách mình gần hơn.
Thẩm Du Minh cắn chặt răng cưỡng ép mình không phát ra âm thanh, lúc nơi này cực độ hỗn loạn liền khom lưng chạy về phía cửa sau phòng thí nghiệm, ý đồ nương theo thủ hạ che giấu lặng lẽ chạy thoát. Nhưng mà lúc này, kraken bảo bảo đuọc sứa bất tử ôm vào trong ngực xem cuộc chiến từ xa xa đột nhiên tránh khỏi cái ôm của sứa, bẹp một tiếng rơi xuống đất, ỷ vào uy thế của ba ba mà xoạt xoạt xoạt quơ xúc tu đuổi theo Thẩm Du Minh, lúc cách Thẩm Du Minh mấy mét đột nhiên nhảy lấy đà, giống như miếng đạn pháo bạch tuộc bay vọt lên trên người Thẩm Du Minh, mở cái miệng bồn máu ra nhắm ngay đùi Thẩm Du Minh cắn phập một phát.
Thẩm Du Minh bị đau, thái dương nổi gân xanh, đùi máu chảy như trút, nhưng hắn vẫn cắn răng không lên tiếng, khập khiễng chạy tới cửa sau, kraken bảo bảo rút hơn một trăm cái răng của mình ra, hét lớn với ba ba: “Hou, hou!”
Ba ba, đánh hắn!
Vì thế, ngay trong tích tắc một bàn tay Thẩm Du Minh túm lấy tay nắm cửa sau, xúc tu của kraken ba ba đánh úp lại, quấn lấy thắt lưng Thẩm Du Minh quăng lên không trung, đầu Thẩm Du Minh đập nát đèn chiếu sáng trên trần nhà, theo một tiếng loảng xoảng giòn vang, đầu hắn ta nhất thời giống như cái bình máu.
Kraken bảo bảo nhảy nhảy trên mặt đất, bi phẫn mách ba ba: “Hou, hou!”
Chính là người này bắt cóc con, mỗi ngày ngược đãi con!
Mắt Thẩm Du Minh đã bị máu làm mờ, hắn trừng lớn hai mắt nhìn kraken trưởng thành trước mặt, có lẽ là bởi vì biết mình đã hết cứu, Thẩm Du Minh thoạt nhìn lại không sợ hãi như khi chạy trốn, hắn ta điên cuồng không chuyển mắt nhìn kraken ba ba, trong con ngươi phát ra ánh sáng chói lóa, thân thể bởi vì kích động mà run rẩy.
“Con mày đã bị tao nghiên cứu hết từ đầu đến chân, tao đã có được thứ tao muốn, dù mày giết tao, tao cũng thỏa mãn lâu rồi…” Giọng Thẩm Du Minh khàn khàn, dường như hắn ta cảm thấy lời mình nói rất thú vị, nói nói liền nhếch môi âm hiểm nở nụ cười, bả vai gầy yếu bệnh trạng run run rẩy rẩy.
Kraken ba ba cực kỳ hận nhân loại này, mở miệng rộng ra muốn ném Thẩm Du Minh vào miệng nhai sống, lúc này, kraken bảo bảo đột nhiên dùng xúc tu nhỏ non nớt vỗ vỗ trên xúc tu bự của ba ba, ngăn cản hành vi của ba ba. Lập tức, kraken bảo bảo dùng xúc tu chỉ chỉ một loạt máy tính ghi chép số liệu trong phòng thí nghiệm, nói: “Hou, hou.”
Ba ba, làm hỏng mấy cái đó đi.
Con ngươi Thẩm Du Minh bỗng dưng mở rộng, hắn ta dùng ánh mắt oán độc lại không thể tin nhìn chằm chằm bé kraken trước mắt, thậm chí hắn ta còn chưa kịp ngăn cản phí sức, xúc tu thô to hữu lực của kraken ba ba đã đập nát một loạt máy tính, số liệu thí nghiệm quý báu bên trong giây lát nước chảy về biển đông. Cùng lúc đó, kraken bảo bảo lại lấy ra một chuỗi chìa khóa từ trên thi thể một nghiên cứu viên, thả một đám thể thực nghiệm bị nhốt trong rương ra, làm xong hếg, kraken bảo bảo kêu ba ba đưa Thẩm Du Minh lên một cái bàn thí nghiệm, ba ba nghe theo, dùng mấy cái xúc tu đè chặt Thẩm Du Minh trên bàn giống như con ếch đợi giải phẫu.
“Hou, hou.” Ba ba, kéo vành mắt hắn ta ra. Kraken bảo bảo tìm ra máy xóa bỏ ký ức từ trong một đống hỗn độn của phòng thí nghiệm, dựa theo các bước trong trí nhớ chỉnh thời gian xóa bỏ của dụng cụ, xong lập tức nhắm khe chiếu xạ ngay mắt Thẩm Du Minh.
“Mày muốn làm gì! Cái đồ tiểu quái vật mày!” Toàn thân cao thấp Thẩm Du Minh đều kịch liệt run rẩy, giữa con ngươi xuất hiện sự sợ hãi và tuyệt vọng chân thật, bộ dạng vui vẻ một chốc trước biến mất tăm.
“Diệu Diệu nói, ” kraken bảo bảo sợ Thẩm Du Minh nghe không hiểu, trúc trắc sửa thành nói tiếng người, “Người như ông sợ nhất không phải là đau với chết, mà là thành quả thí nghiệm bị phá hỏng, với lại biến thành kẻ ngốc… cho nên tui chỉnh cường độ thứ này đến lớn nhất.”
Lúc cường độ máy xóa bỏ ký ức chỉnh đến lớn nhất, đủ để xóa sạch lượng lớn ký ức đồng thời sinh ra thương tổn không thể nghịch chuyển cho đại não nhân loại, bị ánh sáng như vậy chiếu đến nhân loại sẽ biến thành ngu ngốc.
“Lấy ra! Lấy ra ——!” Thẩm Du Minh không muốn sống mà giãy dụa, cơ bắp toàn thân co rút run rẩy, hắn ta giãy rất dùng sức, cả khuôn mặt đều vặn vẹo biến dạng theo, khi xúc tu của kraken bảo bảo sáng lên dưới ánh đèn của máy xóa bỏ ký ức, trong cổ họng Thẩm Du Minh bộc phát ra một trận hét thảm tuyệt vọng không giống nhân loại.
Sau khi ánh sáng dụng cụ ảm đạm xuống, Thẩm Du Minh chảy nước miếng, hai mắt dại ra nằm ở trên bàn thí nghiệm, rốt cuộc hắn ta đã xem không hiểu thành quả nghiên cứu của mình nữa, tất cả kiêu ngạo của hắn ta đều bị luồng sáng ấy đập nát.
Thẩm Du Minh ngây ngốc nhìn kraken tướng mạo đáng sợ trước mắt, lập tức run rẩy thất thanh hét rầm lên.
“Hou?” Có thể giết chết không? Kraken ba ba hỏi.
“Hou.” Được. Kraken bảo bảo gật đầu.
Bụp một tiếng, hoa máu văng khắp nơi.
“Hai người xong việc chưa?” Sứa bất tử đạp giày cao gót, linh mẫn bước qua thi thể đầy đất cộp cộp cộp chạy về hướng cha con kraken, giọng the thé nói, “Xong việc chúng ta nên đi mau, thợ săn ma chạy qua giờ!”
Kraken ba ba đã giết đỏ cả mắt: “Hou, hou!”
Chạy qua thì chạy qua, bọn họ đánh không lại tui.
“Ai nha có phải ông ngốc không, đám thợ săn ma đó cũng không có bắt nạt hou hóu hòu hou của chúng ta, phòng thí nghiệm là của mình hắn ta thôi!” Sứa bất tử vội vàng chỉ chỉ Thẩm Du Minh bị chọc ra hơn hai mươi cái lỗ trên người, nói với kraken ba ba, “Đối nghịch với thợ săn ma nước Z không có một chút lợi ích nào với chúng ta, hà tất tự tìm phiền toái, nhanh nắm chặt thời gian rút đi!”
“Hou…” Không thấy bạn của con… kraken bảo bảo do dự nhìn xung quanh, từ lúc mới vào nhóc đã tìm kiếm bóng dáng Thẩm Diệu, nhưng lại không phát hiện, nhóc biết cứ cách một hai tháng Thẩm Diệu sẽ bị mang đi một đoạn thời gian, cho nên cũng không ngoài ý muốn, chỉ là không gặp được người thì trong lòng không yên tâm.
“Đi trước đã, đợi sau chú hỏi thăm cho con!” Sứa bất tử lo lắng nói.
Vì thế ba con hải quái vội vàng thoát khỏi hiện trường trước khi thợ săn ma đuổi tới.
Một bên khác, bé Thẩm Diệu bị xóa bỏ ký ức đang lẻ loi ngồi trên sofa trong nhà Thẩm Du Minh xem TV, hồn nhiên không biết Thẩm Du Minh đã ác giả ác báo chết thảm trong phòng thí nghiệm, trong nhà họ Thẩm trống rỗng, hình tượng sống động đáng yêu của nhân vật phim hoạt hình trên màn ảnh chiếu vào đôi mắt đen không thấy đáy của Thẩm Diệu, lúc chiếu đến chỗ thú vị, Thẩm Diệu tự cười hai tiếng, tiếng cười kia tạo ra tiếng vọng thưa thớt trong nhà họ Thẩm.
Thẩm Diệu cảm thấy đầu óc mình hỗn độn, như là quên rất nhiều chuyện, nhưng cậu lại nói không ra được nguyên cớ.
Lúc này, cửa nhà bị gõ vang, bên ngoài truyền đến giọng Tưởng Trạch: “Diệu Diệu, anh là anh Tưởng của em nè, mở cửa.”
Thẩm Diệu mặt mày cong cong nở nụ cười, trong trí nhớ hiện nay của cậu, Tưởng Trạch là người thân cận nhất với cậu, cậu để chân trần chạy vội tới mở cửa.
Trên người Tưởng Trạch tản ra nồng đậm mùi khói thuốc, hắn mới xong nhiệm vụ trở về từ một hiện trường ma vật tập kích vô cùng thảm thiết, ma vật không bắt được, toàn nhặt xác cho người, hắn sợ mùi máu tươi trên người dọa sợ đứa bé cho nên trước khi gõ cửa điên cuồng hút mấy điếu thuốc.
Thẩm Diệu không nói gì, chỉ lấy đôi mắt xinh đẹp đen láy chờ mong nhìn hắn, muốn nhìn Tưởng Trạch giống như ngày thường đột nhiên biến ra một bịch đồ ăn vặt hoặc là một món đồ chơi.
Tưởng Trạch cắn chặt răng, ngốc nghếch sờ tới sờ lui trên người mình, lần này trước khi đến hắn không có chuẩn bị, cuối cùng chỉ lấy ra được nửa gói thuốc lá đầy nếp nhăn vỗ vào tay Thẩm Diệu.
Thẩm Diệu: “…”
“Anh Tưởng nói với em chuyện này, em…” Tưởng Trạch ngừng một chút nói, “Chú Thẩm của em vừa bị tai nạn giao thông qua đời.”
Thẩm Du Minh tự ý xây phòng thí nghiệm vi phạm quy định, lại nghi là bị ma vật trả thù giết chết, chuyện này gây ảnh hưởng cực kỳ ác liệt, nhóm thợ săn ma Tưởng Trạch đã nhận được thông báo giữ bí mật, hiện nay trong đội thống nhất tuyên bố Thẩm Du Minh bị tai nạn giao thông ngoài ý muốn bỏ mình.
Nhớ tới gương mặt Thẩm Du Minh, trong lòng Thẩm Diệu sinh ra một trận ghét hận vô cớ, cho nên tin tức hắn ta chết cũng không có mang đến cảm xúc mặt trái gì cho Thẩm Diệu, cậu chỉ mở to hai mắt, nhìn Tưởng Trạch bình tĩnh gật gật đầu.
“Đến đây, anh giúp em thu dọn đồ đạc.” Tưởng Trạch thở dài, xoa xoa tóc Thẩm Diệu, “Tối hôm nay tới nhà anh ở tạm một đêm đã.”
Hết chương 42
Xúc ca: tìm ba xong lại tìm vợ… QAQ
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT