"Lúc ấy ta cơ hồ là phản ứng theo bản năng, nếu không phải chủ tử đã dạy ta Thái Cực quyền, ta phỏng chừng đã chết ở dưới kiếm của hai người kia."

Nghĩ vậy, trong lòng hắn vẫn có một tia sợ hãi khi nghĩ đến nó, rốt cuộc, những ngày trước kia, hắn vẫn luôn được tỷ tỷ hắn bảo hộ, thân thể lại yếu nhược, hàng năm ốm đau nằm trên giường, sự tình giống như đêm đó, trước kia hắn chưa bao giờ dám tưởng tượng.

Nhưng, sau khi trải qua đêm hôm đó, một ý niệm mãnh liệt lại hình thành ở trong lòng hắn.

Hắn cũng muốn tu luyện! Chẳng sợ không thể so sánh cùng với tỷ tỷ hắn, hắn cũng muốn tu luyện! Cứ như vậy, hắn sẽ không cần phải có người bảo hộ, hơn nữa, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, hắn cũng có thể bảo hộ bọn họ.

Nghe xong lời hắn nói, Lãnh Sương không khỏi nhìn về phía chủ tử nàng, trong lòng cảm thấy có chút không thể tin nổi.

Chủ tử luyện quyền thế kia lại có thể đối phó với địch nhân?

Nàng vẫn luôn cho rằng chủ tử luyện đó chính là để hoạt động tay chân, không nghĩ tới lần này, Thái Cực quyền kia lại cứu A Hoa.

Sau khi nghe hắn nói xong, nàng gật gật đầu giao đãi: "Ngươi hãy dưỡng thương thật tốt, chuyện khác đều không cần nghĩ tới." Xoay người đi ra phía bên ngoài.

Lãnh Sương cũng đi theo ra, thấy nàng đứng ở trong viện, liền hỏi: "Chủ tử, kế tiếp chúng ta muốn làm thế nào?"

"Ta trở về một chuyến, ngươi hãy chăm sóc nơi này thật tốt."

"Chủ tử muốn một mình đi cứu thiếu gia?"

Nàng có chút giật mình kinh ngạc, tiện đà lo lắng nói: "Thực lực của những người đó ngay cả thiếu gia cũng không phải là đối thủ, chủ tử đi chẳng phải là......"

Chui đầu vào lưới? Mấy chữ này nàng chưa nói ra. Nhưng với nàng xem ra, ngay cả khi chủ tử luyện tinh thông Thái Cực quyền, cũng tuyệt đối không phải là đối thủ của một gia tộc, huống chi, nàng chỉ có một người, đối phương lại là toàn bộ gia tộc.

Không nói đến thực lực cách xa, chính là số lượng người đều nhiều hơn rất nhiều, nàng như thế nào có thể để chủ tử đi chịu chết?

"Những cái đó ngươi không cần phải lo lắng, làm tốt sự tình ta giao đãi là được."

Nàng xoay người trở về phòng, thay nam trang, mang mặt nạ vàng gắn hoa mạn đà la, hơi thở cả người cũng tựa hồ thay đổi theo biến hóa.

Đó là một loại hơi thở sắc bén mà lười biếng, giống như chúa tể hắc ám nguy hiểm, thần bí. Cỗ khí thế trên người nàng vẫn luôn đè nén, cất dấu, cũng tại một khắc này phóng xuất ra, cứ như vậy lệnh người vô pháp bỏ qua.

Nàng ra khỏi viện, lao theo hướng phía ngoài rừng, bắt đầu khởi động huyền lực, nện bước biến ảo quỷ dị, khiến nàng nhanh như quỷ mị, nơi nàng đi qua không để lại một chút dấu vết......

.......Edit & Dịch: Emily Ton.......

Trong địa lao Hứa gia.

"Vút! Bang!"

"Ân!"

Âm thanh roi vụt vang lên từng tiếng khí thở hô hô hô, từng trận quất cùng với từng tiếng kêu rên vang lên, mùi hôi dày đặc cùng mùi máu tươi tràn ngập trong địa lao âm u ẩm ướt.

Trên cọc gỗ hình chữ thập, Quan Tập Lẫm cả người bị thương đã bị buộc chặt, trên người vết roi đan chéo, máu tươi bí mật mang theo mồ hôi trượt xuống, dính ướt vào toàn bộ quần áo rách nát đầy máu trên người.

Từ sau khi bị bắt trở về, cứ quất không ngừng như vậy, hắn đã kiệt sức không kêu ra tiếng, toàn bộ thân thể phảng phất không phải là hắn, đã đau đến không còn tri giác, ngay cả đầu cũng không nâng lên nổi, nhưng người vung roi lại không hề nương tay, vừa mắng, vừa quất roi.

"Ai cho các ngươi giết nhi tử ta!"

"Ai cho các ngươi giết Nhị đệ ta!"

"Ai cho các ngươi diệt hai vị trưởng lão của ta!"

"Ai cho các ngươi đối địch với Hứa gia ta!"

Hộ vệ một bên thấy hơi thở của Quan Tập Lẫm chỉ còn thoi thóp, rũ đầu cúi xuống hôn mê, thận trọng mở miệng: "Gia chủ, người đã ngất rồi."

"Lấy bàn ủi nung đỏ lại đây! Làm cho hắn ta tỉnh lại!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play