"Huynh đài, có chuyện từ từ nói, sao có thể làm ra việc hổ thẹn như vậy đến huynh đài, cùng lắm là ta không đến tìm tiểu thư nhà ngươi đòi thù lao, nhưng các ngươi cũng không thể như thế này a."

"Hừ! Lại còn thù lao, tiểu tử ngươi muốn xuống lòng đất cung Diêm Vương a "

"Giữ lại toàn thây cho người là đã ưu đãi ngươi rồi. Hừ! Hôm nay nếu như đổi lại là thiếu gia thì ngươi đã sớm mất máu tại chỗ."

"Huynh đài, vậy ta không muốn thù lao nữa không được sao, ngươi thả ta đi coi như làm việc tốt "

"Thả ngươi? Đừng nóng vội, nhanh thôi có thể thả ngươi xuống."

Cách đó không xa, Phượng Cửu nhẹ nhảy vọt qua, đi tới trên một thân cây nhìn xem. Chỉ thấy mặt hai tên cường tráng ngay trong rừng đang đào hố, một người còn nhảy vào thử độ sâu. Sau cùng, đem một thanh niên mặc áo xanh ở trênđặt vào trong cái hố kia, sau đó bắt đầu lấp đất.


Chôn sống? Nàng hạ lông mày, cảm thấy thanh niên đang chật vật kia có chút quen mắt.

"Huynh đài, chúng ta thương lượng một chút, trước tiên ngươi đừng xúc đất a "

"Huynh đài, ngươi có thể đừng đổ đất về phía đầu ta a "

Nhìn thấy tình cảnh đó, Phượng Cửu bất giác cười, nàng nhớ tới thanh niên này là ai, gọi là nam tử Bách Hiểu, cũng chính là l chủ nhân trước của Lão Bạch. Chỉ là, không nghĩ tới lâu như vậy, lại đụng phải hắn.

Nàng tiện tay hái được hai mảnh lá cây, ngón tay bí mật đưa khí tức linh lực bắn ra giữa cổ tay của hai tên cường tráng. Đau đến nỗi bọn hắn kinh hô một tiếng, khoanh cổ tay hướng chung quanh nhìn xem, quát chói tai lên tiếng.

"Ai?Là ai mau ra "

"Người các ngươi chôn thế mà là bằng hữu của ta."

Phượng Cửu hai tay vòng ngực, tựa trên nhánh cây nhìn đất đã chôn đến nửa người Bách Hiểu, nhìn hắn giơ tay lên, cười: "Lâu rồi không gặp Bạch Hiểu, sao ngươi tự đem mình làm cho chật vật thế.


"Tiểu tử ngươi dám phóng ám khí hại người": Một người thiếu niên tức giận lên tiếng mắng: "Xem ra ngươi là không muốn sống."

Phượng Cửu lại hái tiếp hai mảnh lá cây, nói: "Các ngươi xác định không đi, hai mảnh lá cây này, lần này ta nhắm thẳng không phải là cổ tay các ngươi."

Một người khác thấy thế, cúi đầu nhìn, thất vậ làm bọn hắn bị thương thật chính là một chiếc lá, trong lòng kinh hãi, vội vàng muốn lôi kéo bên người bên cạnh đi, nhưng lại bị Phượng Cửu gọi lại.

"Chờ một chút."

"Ngươi... ngươi không phải nói để chúng ta đi sao, chúng ta chỉ là nghe theo lệnh làm, không phải chúng ta muốn chôn bằng hữu của ngươi" . Hai người lúc này kinh ngạc, hai chân hơi run rẩy, sắc mặt cũng có chút trắng bệch.

Có thể sử dụng lá cây làm ám khí, tu vi hắn cao đến cỡ nào? Dù sao hai người bọn họ không dùng được lá cây làm ám khí, bọn hắn không phải đối thủ của thiếu niên này.


"Kéo hắn lên lại đi." Nàng giương cằm lên ra hiệu.

"A, vâng vâng vâng."

Hai người vội vàng đáp, dùng tay không bị thương kéo Bách Hiểu đang bị chôn nửa người trong cát lên, lúc này mới liền chạy thoát thân giống như sau lưng có rắn độc thú dữ đuổi theo vậy.

"Ngươi là Phượng Cửu" Bách Hiểu do dự một lúc gọi tên Phượng Cửu.

"Ừm, xem ra ngươi còn nhớ rõ ta." Nàng nhẹ gật đầu, cười híp mắt hỏi: "Bách Hiểu ngươi là có chuyện gì làm sao bản thân lại chật vật như vậy." Khi đang nói chuyện, nàng tháo bỏ dây thừng trên người hắn.

"Haiz, một lời khó giải thích hết."

Hắn sau khi thoát khỏi dây thừng, phủi cát trong tóc, run y phục trên người, hỏi: "Phượng Cửu, Lão Bạch đâu sao không đi cùng với ngươi, nhưng nó có nghe lời không hay là gây phiền toái gì cho ngươi a "

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play