“Ta không hô thì sao Diệp Tinh mỹ nhân biết chúng ta ở đâu mà tới cứu?” Lão Bạch tức giận, trừng mắt nhìn Thôn Vân đang nằm một bên.

“Người cũng đến rồi còn gọi mãi, ngươi không sợ mất mặt nhưng ta sợ!”

“Hừ, chỉ là con chó nhỏ mà thôi, có mặt mũi gì mà đòi mất!” 

“Cái gì mà chó nhỏ? Ngươi muốn đánh nhau đúng không?”

“Tới thì tới! Ai sợ ngươi chứ?”

Diệp Tinh trợn tròn mắt, mười học sinh đi theo cũng há hốc mồm kinh ngạc. Khi bọn họ mở trận pháp ra chỉ thấy Lão Bạch và Thôn Vân kia đang cãi nhau gay gắt. 

Ừ, bọn họ không nghe lầm, cũng không nhìn lầm, đúng là cãi nhau, chỉ có hai con thú cãi nhau, xung quanh không có người nào.

Bọn họ không biết, thì ra không phải thần thú cũng có thể nói chuyện, ngay cả con chó nhỏ cũng biết nói tiếng người, hơn nữa nếu bảo con ngựa háo sắc kia là thần thú thì đánh chết bọn họ cũng không tin.

Cả con chó nhỏ tên Thôn Vân kia cũng chỉ là một sủng vật mà thôi, sao có thể nói chuyện được? 

Lão Bạch trừng mắt cãi nhau với Thôn Vân, nhưng chợt thấy nó im lặng, nghiêng đầu nhìn sang chỗ khác, Lão Bạch cũng quay đầu nhìn theo, khi thấy người đến là Diệp Tinh mỹ nhân thì hai mắt tỏa sáng.

“Diệp Tinh mỹ nhân, ngươi tới cứu ta sao?”

Âm thanh vui mừng vừa dứt, Lão Bạch lập tức nhào qua chỗ Diệp Tinh, dọa Diệp Tinh một phen, nàng vội vã đưa tay chặn nó lại, hỏi: “Lão Bạch, các ngươi biết nói chuyện sao?” 

Khi nàng tới thăm Phượng Cửu cũng chưa từng nghe thấy Lão Bạch mở miệng nói chuyện mà.

Nghe vậy, Lão Bạch khẽ giật mình, lúc này mới nhớ tới lời dặn dò của chủ nhân, khẽ nhếch miệng: “Không cẩn thận ăn lầm vài thứ, sau đó tự nhiên biết nói chuyện.”

Chết tiệt! Nó lại quên mất chuyện này! Liệu chủ nhân có làm cho nó vĩnh viễn không nói chuyện được không đây? 

Nghĩ đến đây, mừng rỡ ban đầu biến mất, nó nhìn Diệp Tinh nói: “Diệp Tinh mỹ nhân, chủ nhân nhà ta không cho ta nói chuyện, còn dùng vải buộc miệng ta, sợ ta dọa mọi người, hiện giờ các ngươi nghe được, có thể giúp ta nói vài câu với chủ nhân không? Đúng rồi, chủ nhân nhà ta không sao chứ?”

Diệp Tinh nhìn chằm chằm Lão Bạch, hơi kinh ngạc đáp: “Ngươi yên tâm, Phượng Cửu không sao, nhưng bị thương nên đang nằm trong viện tĩnh dưỡng, bởi vì trở về không thấy các ngươi nên mới bảo chúng ta ra ngoài tìm.”

“Vậy thì ta phải nhanh chóng trở lại.” 

Lão Bạch khẩn trương: “Không bị thương trên mặt chứ?”

Nghe vậy, khóe miệng mọi người run rẩy. Thật không biết con ngựa háo sắc này lo lắng chủ nhân nó bị thương hay là lo chủ nhân sẽ xấu xí nữa.

Diệp Tinh cười một tiếng: “Trở về xem là biết.” 

Sau đó nàng nói với đám học sinh phía sau: “Các ngươi báo cho đội của Quan Tập Lẫm một tiếng.”

“Được.” Đám học sinh trả lời, sau đó thông báo với đội của Quan Tập Lẫm rồi mới trở về học viện.

Chỉ là sau khi trở lại học viện thì tin tức hai con vật biết nói cũng nhanh chóng truyền ra, nhất thời, Lão Bạch và Thôn Vân đã trở thành sủng vật của cả học viện, cả đám đều cố ý tới Đan viện để xem thử hai con thú này. 

So với sự hiếu kỳ của mọi người, Nhiếp Đằng lại có chút hiểu biết.

Không biết con ngựa này thuộc loại gì, nhưng con chó nhỏ kia thì hắn biết, lúc trước hắn đã thấy nó ăn một tên tu sĩ Nguyên Anh, đây chính là thần thú, không phải sủng vật vớ vẩn gì đó.

Nhìn đám học sinh đi thăm Phượng Cửu, hắn cũng muốn đi, nhưng lại chỉ có thể đứng nhìn từ xa. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play