Nghe vậy, Cung hội trưởng đứng lên sắc mặt hơi trầm xuống: “Cứu người như cứu mạng thì làm sao có thể chậm lại được? Nếu như các vị không bằng lòng đi vậy thì ta cũng không ép, dù gì chuyện này cũng liên quan đến vấn đề sống chết.”
Vừa nói, ông vừa cất bước đi ra ngoài, nhưng sau khi ông bước được hai bước thì một ông lão cũng đứng dậy.
“Hội trưởng, lão phu đi cùng ngươi!”
Một ông lão mặc y phục màu xám bình thường, là một trong hai vị trưởng lão Nguyên Anh của chợ đen cũng là người hôm đó lúc Phượng Cửu đến chợ đen đã đứng trong chỗ tối quan sát Phượng Cửu mà sau này cùng hội trưởng nhắc đến.
Ông họ Cung, là tộc thúc Cung hội trưởng, thực lực đang ở Nguyên Anh cấp hai.
“Hội trưởng, ta cũng đi.” Một tên tu sĩ Kim Đan đứng dậy nói.
Cung hội trưởng nghe vậy nên quay đầu lại nhìn hai người một cái rồi sau đó gật đầu: “Đi!” Dứt lời liền cùng hai người đi về phía đông rừng rậm.
Mấy người còn lại trong phòng nghị sự trầm mặc không nhúc nhích. Nhân tính đều là ích kỷ cả, biết rõ nếu đi chuyến này thì tám chín phần sẽ gặp tình huống nguy hiểm, vậy thì ai còn dám tự rúc đầu vào chỗ chết nữa cơ chứ!
Để tu luyện đạt đến cấp bậc như của bọn họ quả thực không dễ dàng gì, bọn họ rất tham sống nên không muốn giao phó tính mạng của mình đi như vậy.
Cùng lúc đó, mười hai tên kia đã đuổi đến giữa cánh rừng rậm này, nhìn thấy trong rừng rậm chẳng có bóng người nào thậm chí đến một chút hơi thở cũng không có, ánh mắt háo thắng của kẻ mạnh cầm đầu bốn tên Nguyên Anh kia híp lại, giọng quát âm trầm: “Tìm!”
“Vâng!” Tám tên tu sĩ Kim Đan đáp rồi lập tức chia nhau ra tìm, mỗi người tìm một nơi để có thể tìm ra người kia trong khoảng thời gian ngắn nhất có thể.
Trong đó có một tên tu sĩ Nguyên Anh nhìn quét qua rừng rậm yên lặng không bóng người kia một lượt, sau đó nhắm mắt lại rồi dùng thần thức để tìm hơi thở của Phượng Cửu, một lúc sau hắn mở mắt ra, ánh mắt hơi trầm xuống.
“Thế nào rồi?” Một tên bên cạnh hỏi.
“Một chút hơi thở cũng không có!” Tên tu sĩ Nguyên Anh kia nói, giọng nói của hắn đều đều không cảm xúc, giống như một cái xác khô vậy, lạnh lẽo khiến người ta phát sợ.
“Vậy thì tìm đi! Nàng ta chạy không thoát được đâu!” Một tên khác nói, vừa dứt lời thì đã lướt vào trong rừng cây tìm.
Thấy vậy, ba người còn lại cũng chia nhau ra ba hướng còn lại tìm.
Bốn hướng lớn Đông Tây Nam Bắc đều có một tên tu sĩ Nguyên Anh đi tìm, trong đó, tám phương vị nhỏ trong bốn hướng lớn này lại còn có tám tên tu sĩ Kim Đan đi tìm, bao vây dày đặc như vậy để lục soát, cho dù là Phượng Cửu có trốn ở ngóc ngách nào trong cánh rừng này thì e rằng cũng không trốn thoát khỏi sự lục soát của bọn họ.
Nhưng Phượng Cửu cũng không có ý định trốn mãi, lấy một đấu với mười hai tên mạnh thì nàng không làm được, nhưng nếu như bọn chúng phân tán ra rồi, vậy thì nàng chỉ một đòn ám sát là có thể hạ gục được rổi!
Chạy đến cánh rừng rậm này cũng là muốn để cho cánh rừng rậm này giúp nàng ẩn núp, những người này nếu như đã tìm đến, vậy thì nàng sẽ không giữ lại bất kỳ một tên nào cả, nếu không sau này nhất định sẽ rất phiền phức.
Lấy con Phượng Tỷ mà Hiên Viên Mặc Trạch tặng ra rồi cầm ngược trong tay, mượn sự che chắn của rừng cây, nàng ở trong đám cây cối giống như con báo đang săn tìm mục tiêu vậy, lúc nhìn thấy một tên tu sĩ Kim Đan đang đi về hướng mình tìm kiếm, nàng thu lại hơi thở, giống như cả người đều dung hòa vào trong thiên nhiên vậy.
Tên tu sĩ Kim Đan kia thực lực đang ở thượng đỉnh, lúc này đã đến gần chỗ của Phượng Cửu đang đứng, cũng không cảm nhận được một chút hơi thở nguy hiểm nào, lại càng không biết trên cây kia đang ẩn núp một bóng dáng màu đỏ.
Đúng lúc hắn đi qua cái cây kia thì đột nhiên người trên cây bỗng bổ nhào đến, một tay bịt chặt miệng hắn còn tay kia dùng Phượng Tỷ sắc bén kéo qua cổ hắn một cái...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT