Tin Lô Đạo sống sót rất nhanh được truyền ra ngoài, trên dưới học viện đều biết là Phượng Cửu cứu hắn chỉ là tất cả mọi người đều không ngờ làm thế nào mà Phượng Cửu có được sự siêu việt của cả hai vị thầy y thuật. Các học sinh hiếu kì hắn chữa trị như thế nào? Có điều tìm hiểu như thế nào cũng không nghe ngóng được tin tức gì, chỉ biết Lô Đạo đã bảo vệ được tính mạng. Ngoại trừ hai tên thầy thuốc ở ngoài cũng chỉ có Viện trưởng và Viện phó cùng với Lữ Đạo ba người có thể vào trông coi Lô Đạo. Vì vậy ngay cả các đạo sư bên ngoài cũng không biết bên trong tình hình thế nào.

Cùng lúc đó Phượng Cửu vừa trở về từ động phủ liền ngủ luôn một giấc để bù đắp, ngủ một mạch đến buổi trưa hôm sau. Phòng bếp bên kia phái người đưa tới đồ ăn, nàng cùng Quan Tập Lẫm, Diệp Tinh ba người ngồi dưới bóng cây có chiếc bàn đá cùng ngồi ăn. Sau khi ăn một hồi thì vừa uống trà vừa tán gẫu. Mãi đến khi Viện trưởng và Viện phó đi đến động phủ, Diệp Tinh và Quan Tập Lẫm mới rời đi.

“Viện Trưởng, Viện phó mọi người sao lại tới đây? Chẳng nhẽ có chuyện gì à?” Nhìn thấy hai người nàng lại cảm thấy có chuyện phiền toái gì rồi. Thấy thế hai người không khỏi buồn cười: “Hôm nay bọn ta tới đây là muốn nói chuyện với ngươi một chút.” Hai bọn họ ngồi xuống nhìn về thiếu niên trước mắt. 

“Nói chuyện gì?” Nàng rót hai chén trà hỏi.

“Thứ cho ta nói thẳng, quỷ chữa bệnh ngươi muốn Tinh Vân chúng ta trả công như thế nào?” Viện trưởng trực tiếp hỏi.

“ Đương nhiên là tới học luyện đan!” Nàng nói tiện đà lại lắc đầu: “Chỉ là không ngờ đan viện của Tinh Vân chỉ có một tên học sinh, đóng góp còn ít, tu vi của đạo sư đan đạo dường như không cao lắm, nói thật có chút thất vọng.” 

Nghe vậy hai người ngẩn ra rồi cười nói: “Đan viện cũng không phải không có cao giai đạo sư, chỉ là liên tục mấy năm học viện không có học sinh tham gia đan hội, một số các cao giai đan sư chuyển đi mà thôi. Bây giờ Đan viện ngoài trừ hai vị đan sư ở ngoài, kỳ thực còn có một Đan Tông địa vị phi phàm. Thông thường sẽ không đứng ra dạy cho học sinh, học sinh đều do hau vị đan sư kia chỉ dạy dẫn vào đan đạo.”

“Đan Tông?” Con ngươi nàng khẽ chuyển động, hỏi: “Có phải trích tiên nam tử hay mặc áo trắng đúng không?” Nàng chỉ gặp qua tên luyện đan kia còn là đan dược phẩm cấp cao, nàng đoán chắc hắn là đạo sư, cũng có thể chính là vị Đan Tông mà hai người kia nói?

“Bạch Y Trích Tiên?” Viện trưởng và Viện phó nhìn nhau hơi ngạc nhiên, rồi lắc đầu cười: “Không phải, người ngươi nói đến chắc là Mạch Trần công tử, hắn là khách của chúng ta không phải là đan sư của học viện. Có điều tu vi của hắn thực sự xuất chúng, trong nước hiếm có nhân tài như hắn lắm.” Nói đến đây Viện trưởng cười cười: “Hôm nay qua đây ngoài việc cảm tạ người còn muốn hỏi ngươi cần trả thù lao gì không? Chỉ cần học viện ta có, chúng ta đều có thế đáp ứng.” Nghe vậy Phượng Cửu cười nói: “Trả thù lao không phải là cho sao? Bao ta tại Tinh Vân một ngày ba bữa là được.” Nghe như thế hai người hơi ngạc nhiên: “Như vậy sao được? Như vậy...” Lời còn chưa nói hết chỉ thấy hắn khoát tay bỏ đi không nói lời nào với bọn họ. 

“Ta nói được là được, chỉ có điều ta đây thân phận quỷ chữa bệnh bảo mọi người giữ bí mật là được, đừng nói ra. Ta cũng không muốn vài ba ngày lại có người chạy đến tìm ta xin thuốc.” Hai người một lần nữa chứng kiến tính tình cổ quái của hắn, quả thực như ngoại giới truyền lại, cứu người toàn bằng tấm lòng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play