“Phượng Cửu”. Viện trưởng đi tới trước mặt nàng kêu một tiếng.

“Viện trưởng có muốn ngồi xuống cùng ăn không?”

Nàng ngẩng đầu liếc nhìn Viện trưởng một cái, trong bụng cảm thấy kì quái bọn họ sao lại tốt bụng mời nàng một bữa tiệc lớn như thế? 

Nếu nói đây là sư huynh nàng thuận lợi trở về từ phòng bếp, vậy cũng không nên có nhiều người vây quanh nàng như vậy, chẳng lẽ có chuyện gì xảy ra?.

“Không được”.

Hắn cười cười rồi nghiêm sắc mặt nói: “Thực ra chúng ta đến tìm ngươi là muốn mời ngươi mau đi cứu Lô đạo sư, chỉ cần ngươi nguyện ý cứu hắn bất kể là điều kiện gì đều có thể thương lượng.” 

Nghe như vậy Phượng Cửu đang ăn liền dừng tay: “Lô đạo sư? Bị thương?”

Lúc nói chuyện nàng lại nhét thức ăn đầy miệng đầu thì đang nghĩ ngợi: hóa ra là vì chuyện này, nhưng sao bọn họ lại nghĩ là đến tìm nàng? Hay bởi vì hôm đó nàng nhắc nhở?

Quan Tập Lẫm vừa cắt thịt quay cho nàng vừa nói: “Nghe nói vị đạo sư họ Lô kia đang lên lớp thì bị ngã xuống, dược sư của học viện và các thầy thuốc đều đi xem, tình hình rất nguy hiểm. Thậm chí còn bị rất nặng, có thể sống không quá mấy giờ nữa. Lúc này chắc chỉ còn hai canh giờ nữa thôi." 

Phượng Cửu lại uống chén canh nhỏ, chỉ nghe không nói gì ánh mắt hơi sáng lên.

Quan Tập Lẫm đem chuyện xảy ra kể cho Phượng Cửu, cuối cùng nói: “Ta thấy Viện trưởng bọn họ đợi ngoài động phủ gần hai canh giờ, liền cùng Viện phó thủ lệnh đi đến phòng bếp mang đồ ăn đến cho muội.”

Nghe nói như vậy Phượng Cửu cũng hiểu ra phần nào đại thể. Nàng đặt chén canh trong tay xuống, lau lau miệng nhìn về phía Viện trưởng và Viện phó: “Nói như vậy cả hai vị đều đã biết?” Nàng chưa nói bọn họ biết cái gì, chỉ là nói một câu như vậy biết rằng hai người họ sẽ hiểu. 

“Ngươi yên tâm, người khác chúng ta sẽ không nhắc đến.”

Coi như là nàng chữa trị cho Lô Đạo, mọi người cũng sẽ chỉ biết nàng hiểu y thuật, cũng không liên tưởng nàng với Quỷ Y có liên quan đến nhau.

Cho dù ai cũng không thể nghĩ ra Quỷ Y lại đến học viện của bọn họ. 

“Ta đi trước xem một chút.”

Nàng đứng lên nói: “Xem trước tình hình một chút mới biết có thể cứu hay không, thời gian có hạn không thể trì hoãn.”

Nói đoạn nàng gỡ từ bên hông xuống chiếc lông vũ rồi ném vào không trung, ngồi trên lông vũ bay đến giáo đạo xử. Viện trưởng và Viện phó thấy vậy vội vàng đuổi theo. 

Đợi bọn họ rời đi, Diệp Tinh nhìn Quan Tập Lẫm đang dọn dẹp hỏi: “Phượng Cửu thật sự có biện pháp sao?”

“Tiểu Cửu nói phải xem tình huống.”

Hắn đem một ít thịt quay đưa cho lão bạch cùng vân thú từ trong động đi ra cùng với đại hắc hùng. Còn nồi canh gà hắn cất vào động phủ cho Phượng Cửu, định để dành cho nàng bồi bổ. Làm xong tất cả giao cho ba thú canh chừng động phủ rồi nói với Diệp Tinh: “Chúng ta mau đến xem sao.” 

“Được.” Diệp Tinh gật đầu một cái cùng đi với hắn.

Đến nơi, Phượng Cửu trừng mắt với Lữ đạo sư, sau đó đi vào bên trong.

“Xuất huyết não, trong đầu tràn máu đúng là nghiêm trọng.” 

Nàng nói rồi cởi một bên vạt áo của hắn ra kiểm tra phần gan xem có vấn đề gì.

Viện phó chỉ nghe mấy chữ xuất huyết não, trong đầu tràn máu thì ánh mắt đã sợ hãi, run giọng hỏi: “Vậy, vậy có thể cứu được không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play