“Gào!”

Đại hắc hùng vừa thấy đã hưng phấn gào lên một tiếng, trực tiếp ngồi xuống trên cỏ cầm những linh dược kia ăn, trong đó có không ít là linh sâm, những linh sâm này có to có nhỏ, cây nhỏ nhất cũng chỉ bằng ngón tay.

Ba con thú một con ăn, hai con nhìn, hiển nhiên chuyện như vậy đã không phải là lần đầu tiên. 

Thì ra từ khi chúng nó đến nơi này, trong Đan viện không có gì ăn, chúng nó liền chạy đến Dược phong bên cạnh Đan viện ăn trộm linh dược và linh quả.

Dược phong bên kia ngoại trừ linh dược ra còn trồng linh quả, ăn một lần thành nghiện, đương nhiên sẽ có lần sau, hơn nữa phẩm cấp của hai con thú này lại không thấp, tốc độ cực nhanh, làm chuyện xấu thì một con hái trộm còn một con canh chừng, một tháng này tuy rằng bên Dược phong kia náo loạn một đoàn nhưng cuối cùng lại không điều tra được trên người bọn nó.

Mà Lão Bạch cũng trong lúc hái trộm linh quả và linh dược đã khai quật ra sở trường mới. Những thứ nó chỉ cần nuốt không cần nhai đều có thể dự trữ trong bụng nó, lúc nhổ ra như còn nguyên. 

Cái bụng kia của nó giống như một túi Càn Khôn di động, chi có điều không giống với túi Càn Khôn đó là cho dù hái linh dược vào trog bụng nó, để tầm vài ngày lấy ra cũng vẫn như mới.

Tiểu Hắc trở thành tiểu đệ của hai con thú đó, phụ trách canh giữ phủ đệ, chúng nó đến Dược viện hái trộm, đương nhiên cũng sẽ mang chút về cho nó, trong nửa tháng ngắn ngủi, mỗi ngày đều được nuôi bằng linh dược linh sâm, tiểu Hắc cũng được nuôi lớn hơn không ít.

Tuy rằng Dược viện đang bắt kẻ trộm linh dược nhưng bọn họ có thế nào cũng không ngowfv được trộm đi linh dược không phải là người mà là hai con thú. 

Bên kia, Diệp Tinh dẫn Phượng Cửu đến Linh viện, khi hai người đi vào, ánh mắt của các học tử trong Linh viện đều rơi trên người Phượng Cửu, vừa nhìn đã biết thiếu niên thanh y này chính là người đi Huyền viện ngay cả tay cũng không thèm động, đánh ngã hơn mấy chục học tử mới của Huyền viện.

Cũng là người đổi một trong tam bảo thiên lâu, lưu ly vũ bảy màu.

Ánh mắt của mọi người dừng lại một lúc trên dung nhan tuấn mỹ của thiếu niên này, ánh mắt vừa chuyển liền rơi bên hông của thiếu niên, trên lông vũ tràn đầy màu sắc lấp lánh, không thể không nói dung nhan xuất sắc đeo thêm lưu ly vũ bảy màu này quả thực là đẹp, khiến người ta muốn quên cũng khó. 

“Linh viện phân học tử tứ phẩm thiên địa huyền hoàng, học tử thiên phẩm là học sinh được coi trọng nhất ở học viện, mỗi một học tử đều đã trải qua sự lựa chọn thấu đáo để chọn ra, muội là do phó viện đích thân chọn, chỉ cần báo danh đăng ký là trở thành học tử thiên phẩm của Linh viện chúng ta.”

Diệp Tinh vừa nói vừa dẫn Phượng Cửu đến nơi đăng ký của đạo sư, nàng dừng chân lại ở ngoài viện, nói với Phượng Cửu bên cạnh: “Là ở trong, muội vào đi! Ta ở đây đợi muội!”

Phượng Cửu gật đầu, đi vào trong chỗ đăng ký, ghi lại các tư liệu tên họ, cuối cùng nhận một miếng ngọc bài rồi đi ra. 

Nhìn thấy miếng ngọc bài kia, Diệp Tinh cười đi lên trước: “Ta dẫn muội đi dạo quanh Linh viện để làm quen  đôi chút!”

Hai người đi ra, khi ra ngoài đã thấy học tử của các phẩm cấp đã đứng vây đầy bên ngoài, ánh mắt của mỗi một người đều mang theo tia không tốt nhìn chằm chằm Phượng Cửu.

Thấy vậy, Diệp Tinh đang muốn mở miệng lại bị một học tử thiên phẩm ngăn cản. 

“Diệp Tinh học muội, chúng ta muốn so tài xin chỉ bảo cùng vị học đệ mới đến này, muội không cần nhúng tay vào, đứng một bên xem là được rồi.”

Tên học tử kia vừa dứt lời, mấy nữ tử ở một bên đi ra, dẫn Diệp Tinh sang bên cạnh.

Thấy vậy Phượng Cửu không khỏi sờ cằm, hỏi: “Mấy người mang bảo bối đến sao?” 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play