Mọi người đang bàn luận bên ngoài, nhìn từng rương sính lễ được mang vào Lâm phủ, đều cảm thán rằng bọn họ tặng sính lễ thật hào phóng, có ít nhất một trăm rương sính lễ, thật khiến lòng người kích động a!

Còn ở bên trong ngoại trừ người làm chủ yếu là người của Lâm gia ra, những nữ quyến kia đều không được vào đại sảnh. Mà ở ngoài sai bảo các hộ vệ trong phủ tập trung lại mang một trăm rương sính lễ kia đặt trong sân trước đại sảnh, một trăm rương sính lễ chất đầy cả sân khiến cho các nữ quyến kia trong lòng ngưỡng mộ không ngừng.

Trong đại sảnh, ngồi ở vị trí chủ vị là gia chủ Lâm gia Lâm Bác Hằng, Phượng Cửu và Cảnh Gia lão thái gia ngồi vị trí thứ nhất và thứ hai ở hai bên, Lâm Thừa Chí ngồi ở phía dưới bọn họ, còn ngồi bên phải là mấy vị tộc lão và các con trai khác của ông. 

“Phượng nha đầu, mọi người chọn ngày nào thế? Sao lại đưa sính lễ qua đây nhanh như vậy? Còn gia gia cháu đâu? Sao đệ ấy không tới?” Lâm Bác Hằng hỏi. Thực ra ông không để ý đến việc có phải Phượng lão thái gia mang sính lễ đến hay không, chỉ là nghĩ rằng ông ấy sẽ đến, nhưng ông ấy lại không đến nên mới hỏi câu này.

Phượng Cửu nhìn về hướng ông cười nói: “Ngày chọn xong rồi ạ, chính là ngày mười ba tháng mười hai, bọn cháu tính ngày tốt để đưa sính lễ đến. Còn gia gia cháu sau khi trở về vẫn đang bế quan tu luyện, bây giờ đã vượt qua võ tông, lên cấp võ hoàng, người còn muốn trong khoảng thời gian này vượt cấp lên võ tôn, vì vậy chỉ có thể bảo cháu và Cảnh gia gia đến trước đem sính lễ.”

Nói đến đây nàng mỉm cười, chắp tay nói: “Nếu có chỗ nào chưa tốt vẫn mong Lâm gia gia và các vị lượng thứ.” 

“Hahahaha, đâu có.”

Lâm Bác Hằng cười vang lên: “Tam Nguyên vừa mới trở về đã lên cấp võ hoàng rồi ư? Nhanh vậy sao? Trong thời gian ngắn mà lên cấp võ tôn? Cái này sao có thể chứ?”

Nghe vậy, Phượng Cửu cười nói: “Cháu cũng có nói với người rồi, bảo người vừa sức được rồi, có thể không lên cấp, tận lực là tốt rồi.” 

“Đúng vậy! Tận lực là tốt rồi, đệ ấy chính là quá quan tâm đến cái nhìn của người đời.” Ông lắc đầu cười cười lại nhìn về phía Cảnh lão thái gia: “Lần này thật làm phiền Cảnh huynh đệ rồi, chuyến này mọi người vất vả rồi, nhất định phải ở lại phủ nghỉ ngơi vài ngày.”

“Không phiền đâu, có thể đem sính lễ đến quý phủ thay Tam Nguyên là vinh hạnh của ta.”

Cảnh lão thái gia cười nói, họ trò chuyện với nhau đến khi Phượng vệ bên ngoài vào bẩm báo một trăm rương sính lễ đã chuyển vào hết rồi dâng hai tay trình lên danh sách sính lễ. 

“Lâm gia chủ, đây là danh sách sính lễ, mời các vị cùng thuộc hạ ra ngoài, kiểm tra giao nhận sính lễ ạ.”

“Được, vậy chúng ta cùng đi thôi.” Lâm Bác Hằng gật đầu, hướng về mấy vị tộc lão kia ra hiệu, cùng nhau ra ngoài. Ra đến nơi nhìn thấy một đống rương chất đầy ngoài sân trên mặt ai nấy đều nở nụ cười.

Đối với Lâm gia mà nói một trăm rương sính lễ cũng không phải là chưa chứng kiến bao giờ, chỉ có điều, vì bọn họ mà đem đến một trăm rương sính lễ, có thể thấy rằng họ rất coi trọng hôn sự này, khiến trong lòng họ vui mừng khôn xiết. 

Càng huống hồ, không nói đến sính lễ, chỉ cần bọn họ trên đường mang sính lễ vào thành thanh thế lẫy lừng đã khiến Lâm gia có thể diện rồi.

Danh sách sính lễ được chia làm ba phần, một phần nhà trai, một phần nhà gái, một phần nữ gia tộc, lúc này Cảnh lão thái gia cầm lấy một phần trong đó đọc tên các sính lễ lên, các hộ vệ lập tức mang rương đặt lên trước mặt mọi người và mở rương ra cho người của Lâm gia xem một lượt rồi mang đến bỏ trong nhà kho.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play