Nhìn thấy mấy người bọn họ đều đứng thủ ngoài sân, nàng lắc đầu cười cười: “Đây là Phượng phủ, cho dù các ngươi không canh gác, cũng không ai dám xâm phạm.” Giọng nói của nàng vừa buông ra, liếc nhìn bọn họ rồi nói tiếp: “Thế này nhé, La Vũ ngươi đi chế một ống thuốc nổ lại đây, những thứ đó tốt nhất là để dạy Phượng Vệ, bảo bọn họ chế một ít để trong cung đề phòng bất trắc.”
Nghe vậy, La Vũ cười khà khà: “Chủ tử, lúc người đi vắng ta đã dạy họ rồi, bây giờ trong túi mỗi người đều có, hơn nữa trong cung cũng có, cho dù là nước khác đến xâm phạm chúng ta cũng có đủ binh lực và sức chiến đấu để giao thủ với chúng.”
“Ừm.”
Nàng gật đầu, nói: “Vậy mấy người các ngươi đi tu luyện đi! Nâng cao năng lực của bản thân là việc quan trọng nhất. Còn Phạm Lâm, không phải ngươi hiểu y thuật ư? Vào đây giúp ta một tay vậy.”
Nghe vậy, Phạm Lâm vui mừng, vội vàng đáp: “Vâng.” Lập tức nhanh chóng bước vào. Nhìn thấy những linh dược trong phòng kia người hắn kích động cả lên.
Mấy người khác bất đắc dĩ, vốn cũng chẳng hiểu những loại linh dược kia, có điều bọn họ lại có thể tu luyện. Vì vậy, chắp tay xin cáo lui nhưng không đi xa mà chỉ khoanh chân ngồi ngoài sân tu luyện huyền khí.
Nghỉ ngơi một hồi Phượng Cửu dặn dò Phạm Lâm phải chú ý những thứ quan trọng, rồi tiếp tục việc luyện dược của nàng...
Hai ngày sau, nàng lại luyện ra một lọ dược tễ, nàng thở nhẹ, cảm thấy mấy ngày này thực sự đã làm đủ rồi, năm sáu ngày ngắn ngủi đã luyện ra một trăm lọ dược tễ, những việc thế này may là không phải làm thường xuyên, nếu không nhất định sẽ khiến nàng mệt chết.
“Chủ tử, vừa đủ một trăm lọ.” Phạm Lâm nhìn một trăm lọ dược tễ được đặt trên bàn trong phòng, tâm tình đã dần dần bĩnh tĩnh, trở nên tập mãi thành thói quen.
Mấy ngày này ở bên cạnh chủ tử, nhìn vào từng lọ dược tễ được luyện ra trên tay nàng ấy mà bên ngoài không thể nào mua được, tâm tình của hắn cũng theo từng lọ dược tễ thành công mà kích động vạn phần, có điều, dần dần, chứng kiến trên phương diện luyện dược không mắc phải sai lầm, không hề lãng phí những linh dược kia của chủ tử, lúc này hắn đã rất bình tĩnh rồi, cảm thấy nên như vậy.
“Đếm xong thì thu dọn lại rồi cũng Lãnh Sương mang một trăm lọ dược tễ này vào cung.”
Nàng phất tay ý bảo lấy, bảo hai người Lãnh Sương và Phạm Lâm cùng thu dọn dược tễ mang vào hoàng cung, tiện thể bảo thị nữ chuẩn bị nước nóng cho nàng tắm, rồi lên giường nằm nghỉ một lúc. Trong lúc nửa tỉnh nửa mơ dường như mơ hồ nghe được có tiếng sấm vang lên.
Hai người được lệnh rời đi, chỉ còn lại mấy người canh gác Phượng phủ, ước chừng sau hai canh giờ bọn họ quay về, đồng thời mang về một tin tốt.
Phượng Cửu nghỉ ngơi được khoảng hai canh giờ, đang ngồi trong sân ăn một ít đồ nhìn thấy Lãnh Sương và Phạm Lâm bước vào, sau khi thi lễ, Lãnh Sương đứng lên bên cạnh, Phạm Lâm bẩm báo.
“Chủ tử, lão gia đã vượt qua võ tông, một bước tiến vào cấp võ hoàng rồi ạ.”
“Ta nghĩ cũng phải, trời đang nắng mà có sấm vang, ước đoán cũng chỉ có thể là gia gia vượt qua rồi.” Nàng đặt chén đũa xuống, lau lau miệng, nói: “Lãnh Sương, cùng ta đến chợ đen một chuyến.”
“Vâng.” Lãnh Sương đáp lời, đi tới bên cạnh nàng.
“Ngươi ở nhà trông chừng đi! Việc gì nên làm thì làm.”Nàng nói với Phạm Lâm rồi mới dẫn theo Lãnh Sương ra cửa hướng tới chợ đen.
Phượng Cửu mặc một bộ áo váy trắng, cả người toát lên vẻ thanh tao thoát tục, nhan sắc khuynh thành, bất luận là lúc nào ra đường nàng cũng khiến cho người đi đường nhìn mình với ánh mắt kinh diễm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT