Tố Tích nhìn thấy ông ấy ở đó nôn nóng tới mức cứ quay vòng vòng thì không khỏi ngẩn người. Nhưng nàng cũng không để ý đến ông ấy nữa mà đi về phía vườn đón mấy người đang đi đến kia. Khi ánh mắt lướt qua tốp người ấy thì đôi mắt của nàng chợt dừng lại trên người của Lãnh Sương đang mặc một chiếc váy đen bó sát người.

Nhưng nhìn một chút lại cảm thấy không giống, ánh mắt di chuyển rơi nhìn sang thiếu niên mặc áo hồng, quan sát một lượt cũng không nhìn ra thiếu niên đó là con gái. Vì vậy chỉ đành hỏi: “Đại ca, ta nghe Tam Nguyên nói Phượng nha đầu đến rồi, đây...là vị nào vậy?”

“Ha ha, muội cũng không nhìn ra sao? Là nó, đó là nha đầu giả nam mà thành, ngay cả ta cũng không nhận ra mà!” Lâm Bác Hằng cười cao giọng, hỏi: “Tam Nguyên đâu? Muội nói xem đệ ấy xảy ra chuyện gì vậy? Cháu gái đến rồi mà lại trốn đi không gặp người ta? Có gia gia nào như vậy không?” 

“Nói là nhìn thấy cháu gái đến rồi mà lại ở trong đó nôn nóng tới mức quay vòng vòng. Muội nhìn bộ dạng của huynh ấy giống như chỉ thiếu chút nữa là tìm một cái hốc trốn rồi.” Tố Tích che miệng khẽ cười, nhìn Phượng Cửu: “Ngươi là Phượng Nha đầu sao? Mặc nam phục còn đẹp hơn cả nam nhi đích thực, đúng thật là nhận không ra.”

“Tố Tích cô cô.” Phượng Cửu cười rồi gọi một tiếng: “Tố Tích cô cô ở ngoài còn đẹp hơn tranh.”

Nghe thấy lời này, Tố Tích ngẩn người một chút: “Tranh sao?” 

“Đúng vậy! Cháu đã nhìn thấy bức họa của Tố Tích cô cô ở trong phòng của gia gia cháu, cũng nhờ vậy nên mới tìm được đến nơi này.” Nói rồi nàng nhìn Tố Tích nháy mắt: “Bức họa mỹ nhân đó chính là bảo bối của gia gia cháu đó.”

Nghe vậy, Tố Tịch khẽ cong miệng cười nói: “Hèn chi gia gia ngươi nói ta là quỷ linh tinh, hôm nay ta xem như biết rồi.” Chỉ mấy câu nói ngắn ngủi đó thôi mà Phượng Cửu đã tạo ra cho Tố Tích cảm giác rất thân mật, trong lòng cũng vui vẻ.

“Cháu vào tìm gia gia trước, cháu từ xa xôi như vậy tìm đến mà nhìn thấy cháu ông ấy lại không vui, lại bị dọa tới mức phải trốn đi, đúng là quá đau lòng mà.” Nàng nói rồi cười nhẹ nhàng, cất bước đi vào trong thì nhìn thấy lão thái gia đang muốn trốn nhưng lại không tiện trốn đi đành quay đầu ra nhìn nàng. 

“Phượng, là Phượng nha đầu sao? Sao con lại tới đây?” Trốn nhưng không thể trốn, tránh nhưng không thể tránh nên Phượng lão thái gia chỉ đành đối mặt. Chỉ là cảm thấy nếu như để cháu gái của ông biết được cái quá khứ phong lưu của ông thì hơi ngượng ngùng.

“Gia gia, người nhìn thấy cháu không vui sao?” Nàng chợt thu lại nụ cười, trên mặt hiện lên một vẻ ấm ức: “Hay là người chỉ nhớ Tố Tích cô cô thôi, không cần Phượng nha đầu nữa?”

“Không không, không phải, thật sự không phải.” Phượng lão thái gia xua tay lia lịa, mồ hôi lạnh liên tục rơi. 

“Xì!”

Nhìn thấy bộ dạng của ông ấy, Phượng Cửu nhịn không được liền cười xì ra một tiếng: “Được rồi, gia gia, con đùa người thôi! Chuyện của người và Tố Tích cô cô con cũng biết rồi, lần này con chỉ muốn xem người có khỏe không thôi, tiếp theo đó là hỏi người người có dự định gì rồi? Con thì biết người bình an vô sự rồi nhưng cha vẫn còn đang lo lắng!”

Tuy nàng nói với cha nàng rằng gia gia nhất định không xảy ra chuyện gì. Nhưng không tận mắt chứng kiến thì ông ấy cũng không tài nào yên tâm được! 

Phượng lão thái gia cười ngượng ngùng, nhìn mọi người một chút rồi lại nhìn Phượng nha đầu nói: “ Phượng nha đầu, ta vốn muốn qua hai ngày nữa thì sẽ quay về, không ngờ con lại đến rồi.”

Nghe vậy, đôi mắt Phượng Cửu khẽ cười: “Vậy gia gia là muốn quay về? Hay muốn ở lại nơi này? Để con quay về nói cha chuẩn bị là được.”

“Không không, ta phải quay về.” Ông ấy vội vàng nói, giọng nói vừa dừng thì nhìn nhìn Tố Tích nói: “Việc này phải để đích thân ta quay về chuẩn bị.” 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play