“Không đến?” Phượng Cửu nhíu mày, liếc nhìn tiểu nhị.

“Liệu có trở về nhà trọ rồi không?” Lãnh Hoa nói, nhưng trong lòng lại mơ hồ bất an.

Phượng Cửu trầm tư nói: “Không có khả năng, ta nghĩ đã xảy ra chuyện rồi, có điều cũng phải về nhà trọ xem đã, hỏi Khôi Lang xem nơi này có người của bọn họ hay không, đi thôi!” Nàng nói xong, cùng hắn quay về nhà trọ. 

Lúc này sắc mặt nàng trầm xuống, bởi vì không ngờ được Lãnh Sương chỉ qua hai con phố để mua đồ lại có thể mất tích. Người nơi này càn rỡ vậy sao? Giữa thanh thiên bạch nhất cũng dám bắt người? Hơn nữa còn không có chút động tĩnh, có thế thấy Lãnh Sương gặp phải người có thực lực mạnh hơn nàng rất nhiều.

Trở lại lầu hai của nhà trọ, nhìn thấy Khôi Lang và Ảnh Nhất đang canh giữ ngoài cửa, Phượng Cửu liền hỏi: “Khôi Lang, trong thành Tam Giang có người của Diêm điện không?”

Vừa nghe thấy lời này, Khôi Lang ngẩn ra, nói: “Đương nhiên có, Diêm điện chúng ta phân bố ở khắp nơi, trong thành này cũng có một căn cứ.” Nói xong hỏi: “Sao vậy? Có phải xảy ra chuyện gì rồi không?” 

Sao vừa ra ngoài một chuyến trở về sắc mặt lại khó coi như vậy?

“Lãnh Sương mất tích rồi, ngươi giúp ta điều tra một chút, mau lên.” Một nữ tử rơi trong tay người khác sẽ xảy ra chuyện gì được chứ? Cái này thật khó nói, vì thế nàng phải nhanh chóng tìm thấy Lãnh Sương, bằng không quả thực không biết sẽ phát sinh chuyện gì.

Nghe vậy, Khôi Lang và Ảnh Nhất đều kinh ngạc, Lãnh Sương mất tích rồi? Lúc này Khôi Lang mới hỏi: “Mất tích ở đâu? Chuyện này xảy ra thế nào? Ta lập tức phái người đi điều tra.” 

“Chúng ta dừng chân ở một góc phố, sau đó tỷ tỷ ta đi mua bánh chuẩn bị mang về nhà trọ, thế nhưng đợi một lúc lâu sau cũng không thấy người đâu, bọn ta qua đó tìm thì người quán đó nói tỷ tỷ ra chưa từng đến đo.” Lãnh Hoa nói, nhíu mày, trong mắt lo lắng: “Mất tích thế nào cũng không biết nhưng có thể khẳng định, nhất định bị người bắt rồi.”

Hiên Viên Mặc Trạch đang khoanh chân điều tức trong phòng, nghe thấy tiếng nói chuyện bên ngoài, đi ra ngoài căn dặn: “Trước hết sai người đi điều tra, trước trời tối phải có được tin tức.”

“Vâng!” Khôi Lang đáp lại, nhanh chóng phi thân rời đi. 

Hắn nhìn Phượng Cửu, nói: “Lo lắng cũng vô dụng, đợi xem sao!”

Phượng Cửu trầm tư, cũng không đợi ở nhà trọ như lời hắn nói, mà chỉ nói: “Ta dẫn Lãnh Hoa đến chợ đen hỏi thăm một chút.” Nói xong xoay người đi ra ngoài. 

Thấy nàng rời đi, Hiên Viên Mặc Trạch nhìn về phía Ảnh Nhất, phân phó: “Sai người âm thầm bảo vệ nàng, đừng để nàng xảy ra chuyện gì.” 

“Vâng.”

Ảnh Nhất lên tiếng, cũng đi xuống lầu. Trong tối có người bảo vệ chủ tử, chủ tử cũng phân phó người âm thầm bảo vệ Quỷ Y, dù sao bọn họ cũng không biết khi nào sẽ gặp mai phục và ám sát.

Đi đến chợ đen, Phượng Cửu trực tiếp lấy ra lệnh bài, tìm hội trưởng của chợ đen, nói rõ nguyên nhân đến, bảo ông giúp tìm người. 

Nhìn thấy hắc lệnh, hội trưởng chợ đen đương nhiên không thể không giúp, vì vậy cũng sai người ra ngoài điều tra chuyện này.

Mà lúc này, Lãnh Sương hôn mê tỉnh lại, phát hiện tay chân nàng đều bị trói, trong miệng còn nhét một miếng vải, bị nhốt trong một căn phòng, trong lòng không khỏi kinh hãi, giãy giụa muốn cởi dây, nhưng sợi dây kia trói quá chặt, mặc nàng có kéo thế nào cũng không sao thả lỏng được.

Thần trí nàng cảm ứng được bên ngoài có hai tên tu sĩ thực lực cao hơn nàng rất nhiều đang canh chừng, ngoại trừ gian phòng được bày biện trước mắt, một chút cũng không biết gì về nơi này. 

Nàng nhớ lúc đó bị người đánh ngất từ phía sau, tỉnh lại liền đến chỗ này, là ai bắt nàng đến đây? Muốn làm cái gì?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play