Thế nhưng nằm ngoài dự đoán của mọi người, Phượng Cửu không hề nổi giận, cũng không ra tay đả thương người khác mà là lộ ra nụ cười quỷ dị, lấy lại hắc lệnh trong tay quản sự nhìn nhìn, nói: “Ừm, nhìn kỹ lại hình như đúng là của ta, cũng phải, đây là hắc lệnh, ai dám làm giả chứ?”

Nàng cười cười đứng lên, dưới thần sắc ngạc nhiên của mọi người, nàng nhìn Hoàng quản sự: “Hoàng quản sự, rốt cuộc hiện tại ngươi có thời gian hay không? Ta có chuyện tìm ngươi giúp.”

“Công tử, hắc lệnh…” Hoàng quản sự ngẩn người, muốn mở miệng nói lại bị Phượng Cửu đánh gãy. 

“Nếu ngươi đã xem qua hắc lệnh, vậy thì được rồi.” Nói xong nhìn hai người bên cạnh: “Ta nói, các ngươi có phải nên rời đi trước hay không?”

“Nếu đã vậy, chúng tôi xin cáo từ trước.” Nam tử trung niên họ Hứa kia nói, cũng không đợi Hoàng quản sự nói, trực tiếp đi ra ngoài.

Nam tử trung niên còn lại thấy vậy, hơi ngừng một lúc cũng chắp tay hành lễ, ánh mắt dừng trên người Phượng Cửu, lúc này mới xoay người rời đi. 

Thấy hai người rời đi, Hoàng quản sự nhếch môi, không biết nói sao cho phải. Đợi nửa ngày hắn  mới quay đầu liếc nhìn Phượng Cửu, thở dài một tiếng, lại không biết nói thế nào, chỉ có thể hỏi: “Vị công tử này không biết ngươi có chuyện cần chợ đen giúp, là chuyện gì?”

Một tấm hắc lệnh thật, đi chợ đen một chuyến lại bị đổi thành giả, hắn lần đầu gặp chuyện như vậy, hơn nữa “hắn” còn mang bên người một tấm hắc lệnh giả, nếu như hắn không bẩm báo chuyện này, sợ rằng tương lai không biết sẽ gây ra chuyện gì.

Còn có chính là rốt cuộc thiếu niên này ngốc thật hay giả khờ vậy? Trơ mắt nhìn hắc lệnh của mình bị đổi mất? Rõ ràng đã nhìn ra tấm kia không phải là tấm hắc lệnh ban đầu nhưng vẫn cười nhận lấy, lẽ nào là bởi vì bị uy áp kỳ Kim Đan của hắn dọa sợ? 

Không khỏi đưa ánh mắt dò xét dừng trên người thiếu niên nét mặt mang ý cười kia, trong lòng không tài nào lý giải nổi.

Phượng Cửu ngắm nhìn hắc lệnh trong tay, khóe môi khẽ nhếch mang theo ý cười quỷ dị khiến người ta không đoán ra được, ánh mắt xẹt qua tia tính toán, nàng xảo quyệt như hồ ly, sao lại chịu thiệt cho được?

“Hoàng quản sự, ta tới là nhờ ngươi điều tra cho ta một người.” Nàng cười cười, nhìn về phía Hoàng quản sự đang băn khoăn. 

“Không biết công tử muốn điều tra người nào?” Với thế lực của chợ đen, đừng nói tra một người, tra cả gia tộc cũng không thành vấn đề.

“Một nữ tử tên là Tố Tích, ta muốn biết gia tộc nàng ở đâu, tất cả những chuyện liên quan đến nàng cùng hướng đi gần nhất của nàng ta.”

Khi nghe đến lời này, suy nghĩ đầu tiên của Hoàng quản sự chính là vị thiếu niên này sẽ không trộm hắc lệnh đến chợ đen tìm vị cô nương kia chứ? Nghĩ đến hắc lệnh giả kia, hắn đau đầu nói: “Công tử, ngươi muốn tìm cô nương này, vậy có chân dung hay không? Hay là họ là gì? Chỉ là một cái tên cứ xem như với thế lực cửa chợ đen cũng không dễ dàng tìm được!” 

“Chân dung?”

Sắc mặt nàng cổ quái, bức tranh mỹ nhân kia của gia gia cũng không biết đã bao năm rồi, nữ tử trong bức họa ước chừng tuổi tác hiện giờ cũng gần bằng gia gia, cứ coi như nàng nhìn thấy chân dung nàng ta khi còn trẻ cũng vô dụng!

Nghĩ vậy, nàng liền nói: “Hiện tại nàng ta cũng không còn trẻ nữa, có điều ta biết bộ dáng khi còn trẻ của nàng ta, hay là thế này! Ta vẽ ra rồi ngươi đi hỏi thăm thử xem, ngoài ra nữ tử này chắc hẳn không phải người bình thường, ngươi nghe ngóng một vài gia tộc và thế lực lớn trước, có thể nhanh có được tin tức.” 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play