“Ta muốn mang Lão Bạch theo đó! Tiểu Thôn Vân ta cũng mang theo, ừm, ngươi xem.” Phượng Cửu giả nam trang mặt một thân hồng y xuất hiện, nàng bước ra, hơi hất cằm, ý bảo Diêm Chủ nhìn về phía Cầu Cầu ở bên cạnh.

Chính mắt nhìn thấy Cầu Cầu hóa nguyên hình nuốt giai đoạn đầu nguyên anh, nàng cũng ít gọi nó là Cầu Cầu nữa, trực tiếp đổi sang gọi là tiểu Thôn Vân. Dù sao, cảnh tượng nó nuốt nguyên anh thật sự khiến nàng quá khó quên, thấy thế nào cũng cảm thấy hai chữ Cầu Cầu này không hợp với nó.

Thấy nàng mặc một thân nam trang hồng y chói mắt xuất hiện, vẫn thu hút người khác như cũ. Nhưng không phả là cô gái mặc váy lụa, mà là một chàng trai khoác áo bào. Cả người cũng vì nàng giả nam trang mà toát ra một hơi thở tà mị hào hiệp, giống hệt như tiểu công tử quí tộc. Dung mạo xuất sắc đến tột đỉnh, dù mặc trang phục nam trang, cũng thấy ánh sáng trong mắt hắn khẽ động đậy. 

Đột nhiên hắn cảm thấy giả trang thành ăn mày vẫn hợp với nàng hơn. Ừm, tốt nhất vẫn nên bôi thêm chút bùn hoặc thảo dược, vậy thì càng tốt hơn.

Phượng Cửu đi ra đưa mắt nhìn hắn, hỏi: “Ngươi không định cứ vậy mà ra ngoài chứ

Diêm chủ lựa chọn hạ mày: “ Không thì sao?” 

“Ngươi dán râu của đại thúc lên, đổi lại áo bào đừng nổi như vậy đi!” Nàng khẽ giương cằm lên, mặt hơi tự luyến, giọng nhẹ nhàng mang theo nụ cười nói: “Có ta làm người đẹp là được rồi. Nếu không, đi cùng với nhau sẽ bị người khác chú ý. Aizz, nghĩ đến cảnh kia ta vẫn thấy hơi không ổn lắm.”

Nghe thấy lời nàng nói, trán Diêm chủ quét qua vài vạch đen, đưa mắt nhìn nàng, vẻ mặt gàn dở: “Bản quân cảm thấy ngươi giả trang thành ăn mày, bôi lên mặt chút tro sẽ tốt hơn, người có muốn đổi lại không?”

“Vậy sao được.” 

Đôi mắt linh động của Phượng Cửu trừng lớn: “Ta còn định ra ngoài dụ dỗ vài tiểu mỹ nhân đấy!” Lời này thốt ra, ngay cả cô cũng nở nụ cười: “Hơn nữa ta cảm thấy dung mạo ta tuấn mỹ, khí chất tiêu sái. Lần này ra ngoài, nhất định sẽ làm cho những trái tim thiếu nữ đập loạn nhịp. Cho nên người đừng phá hư chuyện tốt của ta, mau đổi quần áo trên người ngươi lại đi, rồi dán râu quai hàm lên, đổi thành bộ dạng đại thúc cho tốt.”

Trong mắt Lãnh Sương vừa xẹt qua một tia dịu dàng nhìn nàng, vừa mơ hồ mang theo ý cười. Lãnh Hoa ở bên cạnh thì trực tiếp nở nụ cười, vẻ mặt vui vẻ hưng phấn nhìn chủ tử một thân hồng y hành hạ Diêm chủ.

Khôi Lang và Ảnh Nhất đi theo sau lưng Diêm chủ nhìn nhau, hai người rất bình tĩnh lui ra ngoài. May mà trước khi ra ngoài chủ tử còn lục tìm y phục, vừa chọn đai ngọc vừa chọn màu áo bào. Không ngờ rằng, đến đây Quỷ Y lại thấy quá mức tuấn mỹ chói mắt, sợ ngài ấy đoạt mất hào quang của nàng, bắt chủ tử đổi lại, giả trang thành đại thúc. 

Hừ, tuy lấy thân phận Lăng Mặc Hàng hành tẩu mọi nơi bên ngoài có chút thuận lợi. Với lại, trên đường đi, chủ tử định bày ra dáng vẻ đàn ông quyến rũ vô biên của ngài ấy thật hoàn hảo, còn định dùng nam sắc mê hoặc Quỷ Y. Nhưng lúc này, nếu giả trang lại thành đại thúc, chủ ý này sao còn làm được?

Hai người lặng lẽ đưa mắt nhìn chủ tử bọn họ, bắt đầu mặc niệm vì hắn. Không cần nghĩ cũng biết, đến cùng chủ tử nhất định sẽ làm theo lời Quỷ Y, giả trang lại thành đại thúc rồi ra ngoài.

Quả nhiên, bên này hai người vừa nghĩ trong lòng, bên kia đã nghe tiếng của chủ tử truyền đến. 

“Vậy bản quân đổi lại ngay tại chỗ này của ngươi, ngươi vào đây giúp ta.” Nói rồi, bước chân tiến vào phòng Phượng Cửu.

Khôi Lang và Ảnh Nhất vừa nghe vậy thì trực tiếp lắc đầu, trong đầu nghĩ: Thứ chồng sợ vợ!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play