“Mẹ con tên là Thượng Quan Uyển Dung, ta ra ngoài tu luyện thì gặp được nàng ấy. Khi ấy, ta nhận một nhiệm vụ của dong binh (*), gặp nàng đang hái thuốc, người theo cạnh nàng đã bị giết, chính nàng ấy cũng bị trọng thương. Ta dẫn nàng trốn chạy khắp nơi, thoát khỏi những kẻ ám sát, con không biết đâu! Mẹ con, nàng ấy là một luyện đan sư, một luyện đan sư có thiên phú cực cao...”

Phượng Cửu lẳng lặng nghe, nghe cha nàng tỉ mỉ kể về quá trình gặp gỡ, quen biết và yêu nhau giữa ông ấy và mẹ nàng, nghe ông nhắc đến khoảng thời gian hai người cùng trải qua hoạn nạn, nghe ông kể chuyện mẹ ruột của nàng ôm nàng, trên đường theo ông ấy về Diệu Nhật quốc thì bị gia tộc của bà tìm được.

“Bị người trong gia tộc mẫu thân chặn đường? Vậy sau đó thì sao?” Lòng nàng khẽ nhấc lên, nghe về hồi ức của cha nàng, nàng gần như có thể nhìn thấy tình cảnh nguy hiểm lúc đó. 

Một thế gia quí tộc, một đại tiểu thư đang trốn khỏi nhà, nhưng đại tiểu thư không được trưởng bối trong gia tộc cho phép mà lại mang thai, bị gia tộc, bị phụ thân của bà đuổi đến, thật sự không dám nghĩ đến kết quả.

“Phụ thân của nàng muốn giết ta, còn muốn giết cả con sắp chào đời. Nàng lấy cái chết đe dọa, nói nếu ta và đứa bé có sơ xuất gì, nàng cũng sẽ không sống một mình. Sau đó, cha nàng ấy lùi một bước, để nàng sinh ra con, để ta mang con rời đi, mãi mãi không được phép gặp lại nàng, còn nàng cũng bị bắt về. Sở dĩ, ta không nhớ ra được là vì cha nàng đã phong ấn kí ức của ta, phong ấn toàn bộ kí ức có liên quan đến nàng. Là do một lần trời xui đất khiến mở ra.”

“Tuy mấy năm nay ta không nhớ nổi mẹ con, không nhớ nổi bất cứ chuyện gì về nàng. Nhưng lòng ta vẫn biết trong tim ta có một người, một người không nên quên mà lại quên mất. Nếu không phải một lần trời xui đất khiến phá vỡ phong ấn, ta thật sự không biết có phải nàng vẫn bị ta lãng quên, vẫn không được ta nhớ nữa hay không.” 

Nói đến đây, giọng của ông hơi run. Nghĩ tới lúc gần chết cũng không nhớ ra người ông yêu là ai, không nhớ ra mọi thứ về nàng, lòng không kiềm được run run...

Đôi mắt sáng nặng nề của Phượng Cửu khẽ đảo, hỏi: “Cha, người vẫn chưa nói cho con, mẫu thân là người nước nào?”

“Nàng là đại tiểu thư Thượng Quan gia của cường quốc cấp một Đông Vực - Kỳ Thiên quốc.” 

Vừa dứt lời, Phượng Tiêu nhìn về phía nàng, sắc mặt ngiêm túc và trịnh trọng nói: “Tiểu Cửu, cha biết con rất xuất sắc, nhưng đất nước dạng như cường quốc cấp một đối với loại tiểu quốc cấp chín của chúng ta mà nói thì không thể chạm đến. Ở đó cường giả như rừng, dù là một tiểu gia tộc ở cường quốc cấp một, với thực lực của chúng ta bây giờ mà nói thì không có cánh nào chống lại. Con phải biết rằng, ở nơi Đông Vực này, tiểu quốc cấp chín có hơn một nghìn nước, mà trên toàn Đông Vực cũng chỉ mới có mười cường quốc cấp một. Lớn mạnh đến mức ngay cả một trăm quốc gia cấp sáu như Thanh Đằng quốc vẫn còn thua.”

“Con phải đồng ý với cha, tạm thời giấu chuyện này trong lòng. Con biết mẹ con là Thượng Quan Uyển Dung, biết nàng đến từ đâu, biết nàng còn sống là được rồi. Nếu để người trong tộc nàng biết phong ấn của ta đã bị phá, đã nhớ lại tất cả, thì sẽ không chút do dự bóp chết chúng ta! Vì bọn họ không cho phép người đến từ tiểu quốc cấp chín như chúng ta là làm hoen ố danh tiếng thế gia quí tộc cường quốc của bọn họ, không cho phép người ngoài biết đại tiểu thư Thượng Quan gia có quan hệ với chúng ta, càng không cho phép người của quí tộc bọn họ có dính dán, quan hệ với chúng ta.”

Nghe lời này, lòng Phượng Cửu khẽ động, nhìn vẻ mặt lo lắng của ông, nàng nở một nụ cười: “Cha yên tâm, con biết rồi.” 

***

(*) Dong binh: Lính đánh thuê.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play