Dường như các thế lực ở mọi nơi đều nhận được tin tức, khi màn đêm buông xuống, các quán và sạp nhỏ ở hai bên đường cũng nhao nhao đóng cửa thu quầy, đêm nay trên phố thành Vân Nguyệt từ sớm đã không thấy một bóng người, im lặng đến kỳ dị, bầu không khí ngưng đọng đến mức khiến tâm trạng nặng nề.

Mãi đến khi, trên phố bị lớp lớp đội quân bao vây, từng đội binh vệ chạy về phía Phượng phủ, tiếng bước chân dồn dập vang lên, trong đêm nghe lại càng rõ rệt hơn.

Trong đêm tối, tiếng gió, các thế lực nghe thấy tin tức và người mà các gia tộc phái đến sau khi nhìn thấy đám vệ binh kia, nhanh chóng cho người truyền tin về báo tình hình ở đây. 

Diệu Nhật quốc loạn rồi! Diệu Nhật quốc đại loạn rồi!

Thành Vân Nguyệt đêm nay nhất định không yên rồi, nhất định sẽ máu chảy thành sông, ai thắng ai thua, dù cho chưa thấy kết quả bọn họ cũng có thể đoán trước được.

Tam vương gia, đứa con xuất sắc nhất Mộ Dung gia đã dời thành Vân Nguyệt không để lại tung tích, những người con khác của Mộ Dung gia đều không có thành tựu, ngoại trừ những trưởng lão hoàng tộc đang bế quan tu luyện, Mộ Dung gia chỉ còn lại một mình Mộ Dung Bác, mà bây giờ nghe nói hắn mắc quái bệnh, tu vi toàn thân tan hết, vẻ mặt già nua, mắc bệnh chưa đến mấy ngày mà nghe nói ở tuổi trung niên mà hắn đã như lão du mục tạm bợ. 

Số mệnh Mộ Dung gia đã hết, như bây giờ lại phải điều cả binh lực của thành Vân Nguyệt để bao vây Phượng phủ, theo tin tức tiết lộ, Mộ Dung Bác nghi ngờ hắn mắc quái bệnh là Phượng phủ gây nên, vì vậy muốn bắt đại tiểu thư Phượng phủ và Phượng Tiêu đang hôn mê bất tỉnh, bắt bọn họ giao thuốc giải ra.

Chỉ là chuyện như vậy đến tai bọn họ, lại thấy không thể tin nổi.

Cả cái Diệu Nhật quốc này, lòng trung thành của Phượng phủ không ai có thể so được, người của Phượng phủ sao lại có thể hạ độc hại Mộ Dung Bác chứ? Nếu như việc này là sự thật, đó nhất định là Mộ Dung Bác làm việc gì không tốt với Phượng phủ, nếu không Phượng phủ há lại làm ra chuyện như vậy? 

Huống chi lúc này Phượng Tiêu hôn mê bất tỉnh, Phượng lão thái gia không rõ tung tích, Phượng phủ chỉ còn một mình Phượng đại tiểu thư chống đỡ, sao nàng lại có thể ra tay với Mộ Dung Bác chứ?

Không ít người đều nghĩ rằng, Mộ Dung Bác nghi ngờ như vậy là bởi vì hắn bệnh quá nặng, nếu không, làm gì có ai biết Phượng phủ có cường giả chấn thủ mà lại điều cả binh lực của cả thành để bao vây Phượng phủ chứ? Đây không phải là lấy trứng chọi đá tự tìm đường chết sao?

Người của các gia tộc và các thế lực cũng lần lượt đi về phía Phượng phủ, bọn họ không hề có ý định nhúng tay vào, mà chỉ muốn xác thực phán đoán của họ mà thôi. 

Không giống với bên ngoài, trong phủ, mọi việc vẫn như thường. Phượng Tiêu bế quan tu luyện, mọi việc trong phủ đều do Phượng Cửu chủ trì, còn về Phượng Vệ sau khi nghe được tin tức đã tỏa ra các hướng của Phượng phủ để bảo vệ.

Lần này bọn họ lại không canh chừng bên ngoài, chỉ canh trừng trong phủ, chuẩn bị tốt để chiến đấu.

Mà lúc này Phượng Cửu đang ở trong viện lau dao găm, Lãnh Sương và Lãnh Hoa mỗi người đứng một bên sau lưng nàng. Lúc này, bên ngoài truyền đến vài tiếng bủm bủm, nghe thấy thanh âm này, ba người không khỏi nhếch mép, ánh mắt không nhịn được ý cười. 

“Ở nơi xa cũng có thể nghe thấy thanh âm bất nhã này, ta còn tưởng hai người các ngươi trốn trong phòng không ra.” Phượng Cửu ngước mắt nhìn, ánh mắt không nhìn Diên chủ đang đứng trước mặt mà nhìn vào hai kẻ nét mặt lúng túng đứng phía sau hắn.

“Quỷ Y, đại tiểu thư của ta, đạo hạnh ngươi tốt, tha cho bọn ta đi!” Khôi Lang lúng túng nói, hai chân kẹp chặt, bức đến mức đau khổ, nhưng bụng lại kêu lên ùng ục từng đợt, ngay sau đó lại bủm một tiếng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play