Nghe vậy, Diêm chủ chắp tay đứng im một lúc rồi mới cất bước đi đến sau núi. Hắn không đi giúp nàng hắn chỉ đến xem nàng đang làm cái gì thôi. Quen biết lâu như vậy nên hắn cũng sớm đã biết nàng là kiểu người kiên cường như thế nào, có việc gì nàng đều tự mình xử lí, tự mình gánh vác, nếu đã như vậy thì hắn sẽ đứng một bên quan sát vậy.
Cũng đúng, thế giới này rộng như vậy, một người đã quen với mạnh mẽ như nàng có lẽ cũng biết, nàng chỉ là một người muốn dời khỏi cái đất nước nhỏ bé cấp chín này, nên không thể để hắn bảo vệ nàng mãi được. Nếu như hắn luôn bảo vệ nàng thật thì e rằng càng mang lại cho nàng nhiều cực khổ.
Nghĩ vậy, đôi môi mỏng khẽ mấp máy, đôi mắt sâu thẳm, hắn cảm thấy trong lòng mình có một cảm giác khó chịu khó nói ra.
Cũng cùng lúc đó, ở sau núi.
Đây là lần đầu tiên Phượng Cửu tập hợp tất cả Phượng vệ tới trước mặt mình, cũng là lần đầu tiên nàng để bọn họ xuất hiện ngay ngắn trước mặt mình như vậy. Nhìn những hộ vệ và tám người đội trưởng của mỗi tiểu đội đang đứng trước mắt, giọng nói của nàng vừa trong trẻo vừa lạnh lùng vang lên.
“Từ khi tiếp quản Phượng vệ tới nay, đây là lần đầu tiên ta tập hợp các ngươi đến để giáo huấn. Mỗi người trong các ngươi đều được Phượng gia đào tạo, đều là những hộ vệ xuất sắc nhất được chọn ra. Các ngươi đã theo cha ta giết giặc hàng trăm lần, sự trung thành của các ngươi, ta chưa từng nghi ngờ, nhưng!”
Trong lòng chúng Phượng vệ hơi hoang mang, khi nghe nàng nói một chữ “nhưng”, rồi dừng lại không nói tiếp thì bọn họ đều nín thở, ai nấy đều nhìn nàng chằm chằm, nghĩ xem nàng sẽ nói gì tiếp theo.
Bọn họ không có nhiều hiểu biết về vị tân chủ tử này. Thậm chí có thể nói, chỉ có hôm đó, trước cửa lớn của Phượng phủ nàng đã để lại cho họ một ấn tượng mạnh, sau khi Phượng lão thái gia và gia chủ liên tiếp gặp chuyện thì trong lòng bọn họ thậm chí còn nghi ngờ thực lực của nàng.
Có điều, từ sau cái ngày đối phó với Thanh Đằng quốc thì bọn họ có thể khẳng định rằng, vị chủ tử này của bọn họ không phải là một đại tiểu thư yếu mềm vô dụng như những gì bên ngoài đã nói. Mà ngược lại cái cảnh nàng nhanh gọn quyết đoán giết chết tên tướng lĩnh kia đã để lại trong đầu họ một ấn tượng sâu sắc.
Một người dám ra tay như vậy có thể là một nữ tử yếu đuối vô dụng sao? Chà! Đừng nói đùa nữa!
Nếu thật sự yếu đuối vô dụng thì các vị đội trưởng của các tiểu đội cũng không tôn trọng mà gọi nàng một tiếng chủ tử. Nhưng... Ngoại trừ La Vũ ra thì những vị đội trưởng khác tuy là ngoài miệng vẫn gọi nàng là chủ tử nhưng trong lòng vẫn chưa thực sự nhận nàng làm chủ.
Nghĩ tới đây, sắc mặt của bọn họ đều hiện lên vài phần kì lạ rồi họ nhìn theo vị tiểu đội trưởng đang đứng trước mặt kia.
Phượng Cửu liếc bọn họ một lượt rồi lại cất lên giọng nói trong trẻo lạnh lùng: “Nhưng, ta cần các ngươi nhận chủ lại một lần nữa! Lấy lời thề của thiên địa để tuyên thề! Thề rằng chỉ trung thành với ta, mãi mãi không phản bội Phượng gia!”
Nghe thấy vậy, thần sắc của mọi người đều thay đổi, lấy lời thề của thiên địa để tuyên thề sao? Cái lời thề này bọn họ biết, nó chính là lấy huyền lực trong cơ thể tác động qua lại với lực trong thiên địa để lập lên lời thề hoặc khế ước. Một khi đã lập lời thề này nếu như người đó có ý định phản bội thậm chí không cần chủ tử nghiêm phạt thì thiên địa cũng sẽ lấy thiên lôi chu diệt kẻ phản bội đó!
Tuy bọn họ là Phượng vệ, nhưng chưa từng tuyên qua lời thề kiểu này. Chủ tử muốn bọn họ tuyên thề kiểu lời thề này là có ý gì? Lẽ nào trong lòng nàng còn chưa đủ tin tưởng bọn họ sao?
Nghĩ vậy sắc mặt của ai nấy đều dần dần thay đổi, không phải là bọn họ không muốn mà là cảm thấy có chút kì lạ. Nếu như không hoài nghi lòng trung thành của bọn họ thì cần gì phải vẽ vời thêm chuyện?
Nhưng trong lúc đó, tám vị tiểu đội trưởng cầm đầu mỗi tiểu đội đang ở phía trước đã quỳ một chân xuống đất, lấy ngón tay chỉ lên trời, một giọng nói trầm thấp trang trọng nghiêm túc vang lên từ trong miệng của bọn họ...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT