Nghĩ đến đó, hắn bỗng run lên rồi bỗng nhiên hét lớn: “Người đâu! Người đâu!”
Một tên hộ vệ mặc hắc y nhanh chóng xuất hiện, hắn không dám nhìn người đang ở trước mặt hắn mà chỉ cung kính quỳ một chân xuống đất nói: “Chủ tử.”
“Đi! Lập tức đến vương phủ, gọi Mộ Dung Dật Hiên đến cho ta!” Hắn cố sức ổn định tâm trạng, nhưng giọng nói run rẩy đó đã để lộ nỗi sợ hãi của hắn.
“Vâng!” Tên hắc y đó đáp lời rồi nhanh chóng rời đi.
“Nhất định là bọn chúng! Nhưng bọn chúng ra tay lúc nào chứ? Những người ở bên cạnh ta đều là người ta tin tưởng...” Hắn líu ríu hốt hoảng, nói tới đây, bỗng giọng nói của hắn ngừng lại, giống như hắn vừa nhớ ra điều gì đó. Hắn nắm chặt tay quát lớn: “Người đâu! Người đâu!”
Vài tên hắc y chạy vào thì nghe thấy giọng nói run rẩy đó: “Kiểm người lại một lượt cho ta! Xem thử xem có thiếu mất ai không? Nhanh! Ngay lập tức!”
“Vâng!”
Mấy người đó đáp lời rồi nhanh chóng rời đi, chúng kiểm lại một lượt người của chúng. Lúc phát hiện thiếu mất một người, bọn chúng mới ngẩn ra rồi lại đếm thêm một lần nữa, sau khi chắc chắn rồi mới lập tức đi bẩm báo.
“Chủ tử, người của chúng ta thiếu mất một người.”
“Quả nhiên... Quả nhiên là như vậy...” Hắn lảo đảo về phía sau mấy bước, trên mặt lộ rõ vẻ sợ hãi.
Lúc đó, Ảnh Vệ được phái đi lúc trước quay về bẩm báo: “Chủ tử, theo lời người trong vương phủ thì tam vương gia đêm qua không về phủ. Chúng thần đã phải người tìm ở trong thành rồi nhưng vẫn không tìm thấy. Người ở cửa thành nói đã nhìn thấy tam vương gia ra khỏi thành, không biết đi đâu.”
Nghe được những lời đó, cả người Mộ Dung Bác xụi xuống mặt đất, toàn bộ đầu óc đều trống rỗng. Trong lúc này, một người già nua như hắn dường như lại già đi mất mười tuổi nữa, hắn ngồi liệt dưới mặt đất, ánh mắt trống rỗng nhìn về phía trước, hắn cứ ngồi như vậy rất lâu vẫn không nói gì...
Người trong điện thấy vậy thì nhìn nhau rồi lặng lẽ lui xuống.
Tuy là Mộ Dung Bác muốn chặn tin tức, nhưng tin tức tu vi của hắn đang dần mất đi, hình dáng cũng dần trở nên già nua vẫn bị truyền ra ngoài. Hơn nữa thông tin Mộ Dung Dật Hiên bỏ đi cũng dần dần bị người ta biết. Sau khi nghe thấy những thông tin này, những mạch nước ngầm của cái thành Vân Nguyệt vốn không được coi là thái bình này lại bắt đầu dâng lên.
Trong Phượng phủ, tại tiểu viện của Diêm chủ.
“Này! Ta nói ngươi nghe, ngươi không biết lúc ta nhìn thấy cảnh đó ta đã sợ như thế nào đâu, chỉ thiếu chút nữa là ta đã không nhịn được mà la thất thanh lên rồi. Ngươi chắc chắn không thể tưởng tượng nổi, một người mà hôm trước vẫn khỏe mạnh bình thường, đến ngày hôm sau ngươi nhìn lại đã thành một lão già năm sáu mươi tuổi rồi.”
Trong tiểu viện, Khôi Lang đang nói với Nhất Ảnh: “Điều đáng sợ nhất là tu vi của hắn phế không phế nhưng lại dần dần mất đi, điều đó mới khiến người ta sụp đổ. Tu vi của tên đó tuy là Võ Tông nhưng cũng phải cực khổ tu luyện mười mấy năm mới có được, mà lại bị hủy đi như vậy chỉ trong một buổi sáng. Chà chà! Quả nhiên thứ thuốc đó của Quỷ Y không hề tầm thường, vì vậy có thể nói rằng đắc tội với ai cũng được chứ không nên đắc tội với Quỷ Y.”
Nhất Ảnh nghe xong thì ánh mắt khẽ dao động, đương nhiên hắn từng chứng kiến thủ đoạn của Quỷ Y, nhưng chỉ không ngờ được trên đời này lại có thứ thuốc kì lạ như vậy. Thứ thuốc đó thật sự có thể khiến người ta ngày một già đi thật sao? Có thể khiến sức mạnh và tu vi dần dần mất đi thật sao? Nếu đúng như vậy thì đúng là có thể khiến người ta sống không bằng chết, khiến người ta phải sống trong sự sợ hãi và hoảng sợ cực độ, thủ đoạn này còn khiến hắn đau khổ hơn là việc dùng một đao giết chết hắn.
“Có điều là do ta hạ độc tên trọc kia, ta vốn muốn phế hắn nhưng lại nhớ tới lời của Quỷ Y, hừ! Ta lại không xuống tay nữa.” Lời nói của hắn có chút hối tiếc, đối với tên Mộ Dung Bác đó, nếu như đổi lại là hắn thì hắn đã giải quyết lão bằng một đao rồi.
Vừa dứt tiếng, hắn chợt nhìn về phía phòng của Diêm chủ, nhỏ tiếng hỏi: “Có chuyện gì xảy ra với chủ tử trong hai ngày này vậy? Sao ngài ấy cứ ở mãi trong phòng không chịu ra ngoài?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT