Nữ nhân đáng ghét!

Trong lòng hắn tỏa ra ngọn lửa vô danh, biết rằng bản thân nghĩ nhiều, nữ nhân không hiểu phong tình này sao có thể vì hắn giúp nàng trút giận mà mừng rỡ nhào vào lòng hắn? Sao có thể ôm eo hắn, ở trong lòng hắn ngẩng khuôn mặt nhỏ bé ngưỡng mộ nhìn hắn?

Nữ nhân này! Nữ nhân này ngoại trừ không hiểu phong tình, lại còn đáng ghét như vậy! 

Hắn nghĩ mãi không hiểu bản thân sao lại thích nàng? Còn cố ý vì nàng mà vạn dặm xa xôi chạy tới đây, nhưng đến đây rồi, đầu tiên đối diện gặp hắn lại nói không quen biết, hiện giờ lại không thèm đếm xỉa đến hắn, còn bỏ mặc hắn một mình vào phủ!

Càng nghĩ càng giận, càng nghĩ càng cảm thấy bực mình!

Khôi Lang và Ảnh Nhất đứng ở một bên nhìn hàn khí trên người chủ tử của bọn họ ngày càng lạnh lẽo, có thể đóng băng được bọn họ, không nhịn được mà xoa xoa cánh tay, lùi ra sau một bước.  

Hai người họ thu hết thần sắc và cử động vừa rồi của chủ tử mình vào trong mắt, cũng nhìn thấy Quỷ Y ngay cả liếc mắt cũng không thèm liếc nhìn chủ tử lấy một lần, cứ thế xoay người bước nhanh vào Phượng phủ, trong lòng thầm than một tiếng.

Trong tình yêu, người nào động lòng trước, người đó sẽ thua.

Rõ ràng chủ tử bọn họ chính là người động lòng trước, còn Quỷ Y! Xem ra căn bản không hề để chủ tử bọn họ ở trong lòng, con đường truy thê của chủ tử, hưm, bọn họ thấy lo lắng thay cho hắn, cảm thấy chính là xa vời vợi. 

“Ngươi đi lên đi.” Ảnh Nhất dùng khuỷu tay đẩy Khôi Lang bên cạnh, ý bảo hắn lên trước. 

Khôi Lang trừng mắt liếc nhìn hắn, tức giận nói: “Sao ngươi không đi? Người thông minh cũng có thể nhìn thấy được tâm tình chủ tử không tốt, ngươi còn muốn ta đi tới để bị ăn mắng à?”

Thấy vậy Ảnh Nhất liếc hắn, thầm nghĩ khinh bỉ con sói thông minh này. 

Khẽ ho một tiếng, hắn đè thấp giọng nói: “Chủ tử hiện tâm tình không tốt, là vì Quỷ Y vào phủ mà quên gọi ngài ấy, ngươi đi lên nói với chủ tử, có lẽ trong phủ xảy ra chuyện, nếu không thần sắc Quỷ Y sẽ không hấp tấp như vậy, như vậy chủ tử sao có thể mắng ngươi được.”

Nghe vậy, Khôi Lang suy nghĩ một lúc, sờ sờ cằm, tán thành: “Ừm, hình như cũng có lý.”

Vì vậy dưới ánh mắt khích lệ của Ảnh Nhất, Khôi Lang miễn cưỡng tiến lên trước, đi tới bên cạnh Diêm chủ: “Chủ tử, nếu không chúng ta cũng đi vào? Nhìn thần sắc vừa rồi của Phượng đại tiểu thư, sợ là trong phủ có chuyện.” 

Diêm chủ quay đầu lại liếc nhìn hắn, mím môi không nói, nhưng vẫn nghe thấy lời của hắn, chỉ là trong lòng bị nàng lãng quên vẫn có chút khó chịu, vì thế lạnh giọng kêu một tiếng: “Bổn quân mệt rồi.”

Khôi Lang sửng sốt một lúc, có ý gì? Không phải vào xem sao? Đang nghĩ ngợi có cần đề nghị chủ tử vào Phượng phủ nghỉ ngơi hay không liền nghe thấy giọng nói của Ảnh Nhất truyền đến. 

“Nếu chủ tử mệt, chi bằng tạm thời vào Phượng phủ nghỉ ngơi.” 

Khôi Lang liếc nhìn Ảnh Nhất vẻ mặt cung kính kia, cảm thấy tên này theo thói quen chiếm tiện nghi. Cũng phải, nếu không biết đoán ý qua lời nói và sắc mặt, sao có thể ngồi lên ghế đệ nhất ảnh vệ? Còn được chủ tử mang theo bên người quanh năm?

Vì vậy, dưới sự đề nghị của hai người, Diêm chủ trầm mặt, mím môi, chắp hai tay ra sau đi vào Phượng phủ. 

Nhóm Phượng Vệ canh giữ trước cửa hiển nhiên không ngăn cản, bởi vì nhìn bộ dạng người này rất quen thuộc với chủ tử của bọn họ, nếu không phải kẻ thù, vậy chính là khách của bọn họ. 

Đám người Diêm chủ theo Phượng Cửu vào trong phủ, Phượng Vệ bên ngoài cũng nhanh chóng dọn dẹp sân bãi sau trận chiến, sai người mang mười rương châu báu vào trong Phượng phủ, toàn bộ đều là chiến lợi phẩm lần này.

Mà Diêm chủ vào trong Phượng phủ thì dừng lại, sau khi liếc nhìn xung quanh, trầm giọng nói: “Viện của nàng ở đâu?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play