La Vũ có chút kinh ngạc khi nhìn người đang mặc bộ y phục màu đỏ nhưng toàn thân lại toát ra hơi thở độc ác kia, nếu như không phải là có dung mạo quen thuộc với biết được Phượng phủ được canh phòng nghiêm ngặt thì lúc này hắn còn tưởng chủ tử có phải là có tên nào lẻn vào mạo danh hay không.
Lãnh Sương nhìn thấy vẫn bình thường, bởi vì lúc nào nàng ta cũng hầu hạ bên cạnh chủ tử nên đương nhiên là biết lúc chủ tử sau thức dậy sẽ nổi giận mà không biết tại sao, hơn nữa không phá lên thì còn tốt, một khi phá lên thì không thể coi thường được.
Người của nước Thanh Đằng kia năm lần bảy lượt mang phiền phức đến cho Phượng phủ, đừng nói là chủ tử, ngay đến cả bọn họ nhìn thấy cũng đều thấy tức điên cả lên.
Cả người Phượng Cửu toát ra hơi thở lạnh lẽo u ám, sự u ám lạnh lẽo ấy tỏa ra khiến ánh mắt nàng cũng tràn đầy sát khí ngước lên nhìn La Vũ một cái, rồi đi đến bên chiếc bàn trong sân ngồi xuống nói: “Cầm mấy cái ống nổ của ngươi đến đây!” Lúc nói chuyện, nàng đã lấy từ trong không gian ra bảy tám cái lọ nhỏ.
“Há! Vâng!”
La Vũ tỉnh lại đáp rồi vội vàng lấy bảy tám cái ống nổ đã điều chế xong ở trong túi càn khôn đeo ở eo ra, sức mạnh của nó đều rất mạnh, nhưng lúc hắn nhìn thấy chủ tử lại lấy ống nổ của hắn đã điều chế xong mở ra để điều chế lại nên không khỏi cảm thấy có chút khó hiểu.
Không phải chứ? Chủ tử đến việc này cũng biết sao? Vậy thứ ở bên trong kia chắc chắn là thuốc nổ! Nàng nói mở là mở luôn hay sao?
Nhưng càng nhìn thì mắt hắn lại càng trợn trừng cả lên, vốn tưởng rằng sẽ bị nàng làm hỏng hết nhưng ai ngờ sau khi nàng mở ra thì nàng lại trộn thêm mấy loại bột thuốc khác vào trong chỗ thuốc nổ kia, sau đó lại bọc nó lại thành những ống nổ mới, bảy tám ống nổ trên bàn cũng vậy, đều bị nàng mở ra làm lại hết.
“Chủ tử! Sao người cũng biết làm thuốc nổ vậy? Sao người biết cách điều chế vậy?” Việc này đến cả sư phụ của hắn cũng không biết, những ống này là do hắn căn cứ theo cách làm pháo mới làm ra được, lực sát thương của nó cũng lớn nhưng tại sao việc này đối với chủ tử của hắn lại chẳng thấy có chút gì là khó khăn vậy?
“Ừm, trước đây có từng làm qua rồi!” Nàng đáp lại một tiếng nhưng tay vẫn không dừng lại.
Thân làm môn chủ của Hiện Đại Ẩn môn, tập hợp các thiên tài có sở trường biến thái của các nhà, tinh thông y độc thiên về ám sát nên nàng bị người đời gọi là yêu vật, chẳng nhẽ lại không biết điều chế ống nổ hay sao?
Trước đây từng làm?
Ánh mắt La Vũ sững lại, nhìn động tác của nàng còn thành thục hơn hắn nên ngừng lại một lúc rồi tò mò hỏi: “Chủ tử, người trộn thêm chỗ thuốc kia vào thì có tác dụng gì?”
Trong chỗ thuốc nổ này trộn thêm vào ít thuốc kia sẽ không sao chứ? Hắn chưa từng thử qua cách làm như vậy, phải biết rằng tỉ lệ của chỗ thuốc kia không thể để xảy ra sai sót được, một khi sai xót xảy ra thì chỗ ống nổ kia cũng coi như là hỏng, không thể tính là thành công được.
Lấy bảy tám ống nổ trên bàn ra điều chế lại xong xuôi thì cô mới ngẩng đầu lên nhìn hắn một cái rồi để lộ ra nụ cười âm u lạnh lẽo đầy kỳ dị: “Ngươi muốn biết sao? Đợi lát nữa xem rồi khác rõ!”
Bị nụ cười u ám lạnh lẽo trên mặt nàng dọa cho sợ hãi nên trong lòng La Vũ vẫn run lên cầm cập, nhìn nàng đứng dậy ra phía sau rửa tay, hắn vội vàng đến gần Lãnh Sương rồi nhỏ tiếng hỏi: “Lãnh Sương! Chủ tử làm sao vậy? Sao hôm nay nhìn người khác quá vậy?”
Thực ra hắn rất muốn nói rằng, hôm nay nhìn chủ tử thật đáng sợ...
Lãnh Sương lườm hắn một cái rồi ngừng một lúc mới nói: “Chủ tử có tính sau khi ngủ dậy không hiểu sao sẽ tức giận!”
Nghe vậy, trong lòng La Vũ vốn đang lo sợ, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Sau khi thức giấc lại tức giận, cũng được cũng được, nghe nói những người bị như vậy thường ngủ không đủ giấc mà lại bị đánh thức thì nổi giận sẽ không tốt, có điều dần dần sẽ trở lại bình thường thôi.
Hừ!
Trong lòng hắn khẽ thở dài một hơi rồi thầm nghĩ, sau này bản thân dù sao cũng không được đâm đầu vào họng súng, nếu không thì...
Nghĩ đến nụ cười lạnh lẽo của chủ tử là hắn lại run lên bần bật.
Thật đáng sợ...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT