Nhiếp Đằng liếc Mộ Dung Bác một cái rồi đi về phía đại phu, giọng nói trầm thấp mang theo vẻ uy nghi hỏi: “Vết thương trên mặt của bổn điện ngày mai có thể hết được không?”
Nghe xong, vị đại phu kia vội vàng nhìn Nhiếp Đằng một cái, sau khi nhìn lớp thuốc bôi màu đen trên mặt hắn thì liền cúi xuống cung kính bẩm báo: “Loại thuốc bôi mà điện hạ dùng là loại bí dược Hắc Linh Cao, loại thuốc này có tác dụng hoạt huyết nhanh tan tắc nghẽn nhất, không cần đợi đến mai mà chỉ cần mấy canh giờ nữa thôi thì vết phù đỏ và vết bầm trên mặt của người cũng sẽ tan hết, sẽ trở lại về hình dạng như ban đầu mà thôi!”
Nghe vậy, Mộ Dung Bác cũng cảm thấy ngưỡng mộ biết bao, quả nhiên là nước lớn cấp sáu, đến cả loại thuốc hoạt huyết nhanh tan tắc nghẽn cũng thần kỳ đến vậy, nếu mặt hắn cũng bị biến thành như vậy, nếu đổi lại là loại thuốc bình thường thì không mất ba mươi hai ngày thì đừng mong là có thể tan sưng, nhưng dùng Hắc Linh Cao của bọn họ lại chỉ cần mất mấy canh giờ là đã có thể tan bầm được rồi.
Sau khi Nhiếp Đằng nghe đại phu nói vậy thì cả người đang u ám mới thoải mái hơn một chút, hắn nhắm mắt lại rồi căn dặn: “Bảo người bên dưới mang sính lễ đưa lên phi thuyền, trời vừa sáng sẽ theo bổn điện đến Phượng phủ đón người!”
Nghe xong câu này, mắt người đán ông trung niên kia đã sáng cả lên rồi vội vàng đáp: “Vâng!”
Sau đó đi thật nhanh ra bên ngoài, truyền lời của điện hạ cho người ở bên dưới để bọn họ đi chuyển đồ sính lễ từ trên thuyền xuống phi thuyền, đợi đến khi trời vừa sáng thì sẽ theo chủ tử đến Phượng phủ.
Theo như hắn thấy, chủ tự căn dặn xuống đầu tiên là đến Phượng phủ đón người, như vậy thì sẽ không thể không đón được người!
Lần đi này của bọ họ có tám tên tu sĩ Kim Đan đi cùng, trong đó có bốn tên có tu vi cao nhất Kim Đan, ngoài ra còn có đến cả trăm tên hộ vệ đi cùng, với sức mạnh như vậy thì bọn họ không tin rằng không thể đưa vị đại tiểu thư của Phượng phủ kia đi được.
Sau khi nghe được lời căn dặn của Nhiếp Đằng, Mộ Dung Bác vô cùng vui mừng mà chắp tay lui xuống rồi thầm nghĩ: “Lần này xem người nhà Phượng phủ có bảo vệ thì nào đi chăng nữa thì cũng không thể ngăn được quyết tâm đưa Phượng Thanh Ca đi của Nhiếp Đằng!”
Chỉ cần Phượng Thanh Ca bị đưa đi, vậy thì Phượng phủ sẽ không còn ai làm chủ nữa, đến lúc đó hắn chỉ cần cho thêm mồi lửa nữa thì còn sợ Phượng phủ không đổ hay sao?
Nghĩ đến đây, trong lòng hắn cũng mừng thầm đến mức trên mặt cũng để lộ ra nụ cười.
Mãi đến khi, sáng sớm hôm sau.
Hôm đó, lúc trời vừa sáng thì đã nghe thấy tiếng pháo hoa nổ bùm bùm ba tiếng, âm thanh vang dội kia từ trên trời vọng xuống phá vỡ vẻ yên tĩnh buổi sớm của thành Vân Nguyệt...
Lúc dân chúng tò mò chạy ra ngoài xem thì cũng là lúc nhìn thấy từng hòm sính lễ một được mang đến Phượng phủ, mọi người ai nấy đều có chút kinh ngạc, nhao nhao đi theo sau đoàn khiêng sính lễ kia để xem náo nhiệt, dọc đường mọi người bàn tán xôn xao mới biết có tám tên tu tiên cưỡi ngựa bảo vệ xung quanh đấy, Thái tử điện hạ Nhiếp Đằng của nước Thanh Đằng đang ngồi trong kiệu hoa lộng lẫy được tám tên hộ vệ khiêng đi.
“Vị Thái tử Thanh Đằng này thực sự muốn lấy Phượng đại tiểu thư làm Trắc phi sao? Không phải người của Phượng phủ không đồng ý hay sao? Đây chẳng nhẽ là cưỡng hôn?”
“Cưỡng hôn thì đã sao? Đạo thế gian này chính là kẻ mạnh làm vua, thế lực của nước Thanh Đằng đáng sợ như vậy, Quốc chủ cũng không dám làm gì bọn họ, lẽ nào người Phượng phủ lại dám phản đối hay sao? Đêm qua vẫn còn cãi nhau vè chuyện này nữa cơ mà! Hôm nay đã khiêng sính lễ đến Phượng phủ, đây chẳng phải là cưỡng hôn hay sao, theo ta thấy, Thái tử nước Thanh Đằng này không rước Phượng đại tiểu thư vào hậu cung của hắn được thì hắn nhất định sẽ không thôi đâu!”
“Hừ! Đây đều là họa từ nhan sắc!”
“Không đúng sao? Phượng đại tiểu thư xinh đẹp là như vậy, bây giờ lại không có ai có thể bảo vệ nàng, người của mấy thế lực mạnh kia nếu như để ý đến nàng, vậy thì nàng có thể rơi vào bước đường này sao? Nói là Trắc phi nhưng ai mà biết được là người thiếp thứ mấy!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT