Nghe vậy, Phượng Cửu cười nói: “Hai người kia không đáng lo ngại, chờ con nghĩ xong biện pháp sẽ diệt trừ bọn họ.”

Nghe Phượng Cửu nói thế, Phượng Tiêu và Quan Tập Lẫm đều giật mình: “Diệt trừ bọn họ? Hai người bọn họ đều là Võ Tông đỉnh phong, chỉ sợ muốn diệt cũng không dễ dàng như vậy.”

Ý nghĩ này bọn họ đã từng nghĩ đến, nhưng không nắm chắc mười phần nên không dám tùy tiện động thủ.

Dù sao hai người kia cũng là người của quốc chủ, nếu không thể một kích toàn thắng thì bọn họ sẽ bị phản ngược lại, vô cùng nguy hiểm.

“Con biết, cha cứ yên tâm đi! Con không làm việc mà không nắm chắc.” Phượng Cửu cười rộ lên, sau đó thương lượng thêm một vài chuyện, đợi cho trời tối hắn mới cùng Quan Tập Lẫm rời đi, đang muốn về phòng thì bị gọi lại.

“Đại tiểu thư.”

Phượng Cửu dừng bước, nhìn về phía tám người kia, thì ra là mấy người Phượng vệ, nàng lên tiếng: “Chuyện gì?”

Mấy tên nam tử trung niên nhìn nhau, một tên hơi nghiêng người, liếc nhìn mấy người phía sau một chút, cười nói: “Là bọn họ nhận chủ…”

Nhưng lời chưa nói hết đã bị cắt ngang.

“Việc này không vội.” Phượng Cửu khoát tay, cất bước rời đi cùng Quan Tập Lẫm, bỏ lại đám người sau lưng kinh ngạc nhìn nhau.

Bảy tên Phượng vệ này cũng có chút xấu hổ, bọn họ đã tự nguyện nhận chủ nhưng nàng lại không nguyện ý thu nhận bọn họ? Chẳng lẽ bọn họ chướng mắt đến vậy? Nàng cảm thấy bọn họ không xứng làm thuộc hạ của nàng sao?

Nghĩ đến chuyện này, trên mặt mấy người bọn họ không còn xấu hổ nữa, chỉ còn lại sự lo lắng bất an.

“Sư phụ, mấy người nói xem có phải đại tiểu thư chướng mắt chúng ta không?” Tề Khang bất an hỏi.

“Ồ, không phải chứ?”

Mấy người nghe xong lập tức sững sờ, bọn họ thật vất vả mới có thể lên làm tiểu đội trưởng của Phượng vệ, nếu như chủ tử không nhận thì bọn họ sẽ bị thay thế, bọn họ phải làm sao bây giờ?

“Gì mà phải với không phải…” La Vũ ngái ngủ từ bên ngoài đi tới, sau khi hắn trở về liền nằm ngủ đến tận bây giờ, nhưng nghe nói chủ tử đã trở về từ lâu rồi.

Vào trong viện, ngoại trừ gặp sư phụ hắn đang mỉm cười, mấy sư thúc đều nhăn mặt nhìn mấy huynh đệ.

“Ha ha! Mọi người sao vậy? Bày ra vẻ mặt cầu xin đó làm gì?”

“Ha ha! Sư thúc ngươi dạy bọn họ, nói bọn họ không có mắt nhìn người, đến bây giờ vẫn không nhận chủ, bọn họ còn không phục. Bây giờ thì tốt rồi, bọn họ muốn nhận chủ, đại tiểu thư lại nói không cần vội…”

Sư phụ của La Vũ cười cười, nhìn đồ đệ đang đi vào nói: “Ngươi nghỉ ngơi cho khỏe sau đó đi canh giữ bên cạnh chủ tử đi, đừng tham ngủ quá.”

“Sư phụ, người yên tâm đi, con biết mà.”

Sau đó hắn nháy mắt cười với sư phụ: “Chủ tử đâu rồi? Không ở đây sao?”

“Vừa về phòng rồi.”

“Vậy ngày mai con tới tìm nàng.”

Hắn cười nói, nhìn đám người Phạm Lâm một chút, trên mặt tỏ vẻ đắc ý: “Thế nào, không nghe lời ta, giờ chịu thiệt rồi sao?”

Bảy người im lặng liếc mắt nhìn hắn.

“Ha ha, không nói nhiều với các ngươi nữa, các ngươi vẫn nên tranh thủ thời gian nghĩ biện pháp để chủ tử nhận lấy các ngươi đi, bằng không các ngươi sẽ thật sự không có cơ hội rồi.”

“Ngươi đừng đắc ý.” Một người trong đó lớn tiếng mắng, trực tiếp đá chân ra cản đường La Vũ, nhưng La Vũ lại nhẹ nhàng tránh được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play