Vừa nghe xong câu này, hai người lộ rõ vẻ tức giận, một người trong đó quát lên: “Thật to gan! Các ngươi không biết bọn ta là ai sao? Lại dám chặn bọn ta ngoài cửa?

“Ai cũng thế cả, mời hai vị về cho!”

Sáu người bọn họ chặn ngoài cửa chính, sầm mặt lại nhìn hai lão giả một bước không dời. Tu vi của bọn họ không đạt đến cấp bậc võ tông, nhưng nếu như sư phụ của bọn họ tới, hừ! Đừng nói là hai người này, mà có thêm hai người nữa cũng phải bò ra ngoài!

Có lẽ là thấy Phượng phủ bây giờ đã không còn là đáng sợ nữa, hai tên lão giả thấy bọn họ chặn ngoài cửa không cho bọn họ vào, một người trong số đó càng hét vào trong phất ống tay áo quát lên: “Tránh ra! Lão phu muốn vào thấy Phượng đại tiểu thư, nếu như các ngươi còn dám chặn ta, đừng trách lão phu không khách khí!”

Sáu người bị sự uy áp của lão giả làm cho dao động, trong nháy mắt toàn thân bị đẩy nhẹ, đang định ra tay thì nghe thấy một giọng nói truyền đến.

“Xảy ra chuyện gì thế?”

Giọng nói truyền tới, đám người ngoài cửa Phượng phủ liền nhìn theo giọng người đến. Chỉ thấy, một bộ y bào tím của Mộ Dung Dật Hiên một tay chỉ về phía trước, một tay chống phía sau bước đi tới, sắc mặt của Tuấn Dật sầm lại, khẽ nhíu mày, ánh mắt có chút không vui cùng sự sắc bén nhìn chằm chằm hai tên lão giả kia.

“Hai ngươi không phải bảo vệ phụ vương ta sao, sao lại tới cửa Phượng phủ gây chuyện thế này?” Giọng nói ôn hòa ngày trước bây giờ mang chút uy nghi và không vui, hắn nhìn chằm chằm ánh mắt vào hai tên lão giả sắc như kiếm, dường như muốn nhìn thấu ý nghĩ của bọn họ.

“Tham kiến Tam vương gia.”

Hai tên lão giả thấy người ra lại là Mộ Dung Dật Hiên, khẽ run người, nên cũng không dám lên mặt, mà còn hành lễ một cách cung kính.

Trong mắt của bọn họ, hiện tại tuy Mộ Dung Dật Hiên chỉ là một vị vương gia, nhưng thiên phú cùng thực lực của hắn trong lớp người trẻ là cực kỳ xuất sắc, thành tích trong tương lai nhất định phi phàm. Thậm chí, còn vượt xa Mộ Dung Bác, do đó hai người này trước mặt hắn cũng không dám lên mặt.

Chỉ là, hôn sự của Mộ Dung Dật Hiên với Phượng Thanh Ca đã rạn nứt, sao lại còn chạy đến Phượng phủ làm gì? Theo bọn họ biết, người trong Phượng phủ cũng không phải là rất chào đón hắn!

“Tam vương gia.”

Sáu tên Phượng Vệ cũng chắp tay hành lễ một cái, tiện đà, ánh mắt xẹt qua người hai lão giả đang không nói gì mắt rũ xuống, Phạm Lâm nói: “Trong phủ có lệnh, thời gian tới bế quan từ chối tiếp khách, ai tới cũng không gặp, chúng ta đã báo mà hai vị này còn không chịu rời đi, lại vẫn muốn xông vào, nói là muốn đổi lấy tọa kỵ mã Lão Bạch của đại tiểu thư,vẫn là muốn hỏi Tam vương gia một câu,không biết đây là ý của hai vị tiền bối sao? Hay là ý của quốc chủ?”

Nghe thấy lời nói đó ánh mắt Mộ Dung Dật Hiên hơi trầm xuống quét về phía hai tên lão giả kia: “Việc này là thật?”

“Cái này... ”

Hai người lưỡng lự, im lặng không mở miệng.

Thấy sắc mặt hai người họ,vẻ mặt Mộ Dung Dật Hiên mang theo nét nghiêm nghị, nói: “Phượng phủ chính là gia tộc hộ quốc, cho dù đã chuyển giao quyền lực, cho dù Phượng tướng quân ngã xuống, bổn vương cũng không cho phép có người ức hiếp người Phượng phủ nửa phần! Lúc này bổn vương không tính toán với các ngươi, nếu có lần nữa, coi như có phụ vương che chở, bổn vương cũng tuyệt không tha thứ!”

Giọng nói của hắn sắc bén mà uy nghi, vốn dĩ là một người thư sinh nho nhã khi tức giận lại làm cho người ta không dám nhìn thẳng vào mắt hắn. Lời nói mạnh mẽ dứt khoát, không những làm hai lão giả biết được lập trường của hắn, cũng làm cho những người đang âm thầm chú ý Phượng phủ biết rằng, Phượng phủ này hắn chắn chắn sẽ bảo vệ.

Sáu tên Phượng Vệ thấy vậy trong lòng cũng có chút kinh ngạc. Cũng không nghĩ tới Mộ Dung Dật Hiên che chở Phượng phủ như thế, là vì đại tiểu thư sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play