Quyết định xong, nàng liền giả vờ bị khống chế rồi tiếp tục đi theo âm thanh kia. Điều khiến nàng kinh ngạc đó chính là lúc nàng đi theo tiếng gọi kia thì lại không nhìn thấy bất kỳ một con ác thú nào, xung quanh yên lặng đến mức kỳ lạ.

Rốt cuộc là nguy hiểm như thế nào mà lại có thể khiến cho ác thú ở trong rừng Cửu Phục lại phải trốn hết đi như vậy? Còn phải chịu đựng đến bao giờ thì mới có thể đến chỗ cuối cùng đây?

Nàng nhớ lúc mới vào rừng, nàng đã nhìn thấy mấy tên tu tiên ngự kiếm bay vào rừng Cửu Phục, lúc đó tuy chỉ liếc qua một cái nhưng cũng có thể nhìn ra được tu vi của mấy tên này đã là cường giả Kim Đan kỳ rồi. 

Cường giả Kim Đan kỳ, ở tiểu quốc cấp chín như Diệu Nhật quốc thì một người tu vi Kim Đan chỉ cần giậm chân một cái thì cũng có thể khiến cho cả nước rung động, cho dù ở Thanh Đằng quốc cũng chỉ có lão tổ của một vài đại gia tộc cũng mới đạt được tới tu vi Kim Đan.

Vì thế nàng cho rằng, mấy tên tu sĩ Kim Đan ngự kiếm đi vào rừng Cửu Phục kia chắc chắn là phải đến từ quốc gia cấp sáu trở lên.

Chỉ là, nếu như bọn họ đến từ những quốc gia như vậy thì tại sao lại đến Diệu Nhật quốc cấp chín này? 

Trong lòng vô cùng nghi ngờ, sau khi nàng đi được khoảng ba canh giờ thì nàng nhìn thấy ngọn đuốc âm hồn dẫn đường ở phía trước bay lên, mà lúc này ở phía trước cũng truyền đến một giọng nói đầy giận giữ.

Đúng lúc nàng bước lên phía trước thì trong đầu nàng bỗng truyền đến giọng nói của đầy lo lắng của Tiểu Phượng Hỏa.

“Đồ ngốc! Không thể bước tiếp nữa, rất nguy hiểm!” 

“Tiểu Hỏa? Ngươi tỉnh rồi sao?” Phượng Cửu hơi sững người, dừng chân lại rồi hỏi bằng giọng điệu mừng rỡ.

“Đương nhiên rồi! Không tỉnh lại thì làm sao có thể nói chuyện với ngươi chứ!”

Tiểu Phượng Hỏa trong nhẫn không gian đáp lại bằng vẻ rất kiêu ngạo, sau đó giọng nói non nớt mà kiêu ngạo kia lại truyền đến để nhắc nhở nàng: “Không thể đi về phía trước được nữa, với sức của ngươi hiện giờ thì không đối phó được đâu!” 

Nghe xong những lời này, Phượng Cửu hơi sững lại, nhắm mắt lại rồi lại dùng thần thức nói: “La Vũ chắc đang ở phía trước, là do ta dẫn hắn đến đây, vì thế ta không thể bỏ mặc hắn được!”

Tiểu Phượng Hỏa vừa nghe những lời này liền hét lên: “Đồ ngốc! Lẽ nào người không nghe thấy ta nói phía trước rất nguy hiểm sao? Có thể để ta nói nguy hiểm thì chắc chắn là nguy hiểm, rõ ràng biết là nguy hiểm vậy mà vẫn lao đầu vào, ngươi nói ngươi có ngốc hay không?”

Trong mắt nó, La Vũ chẳng qua cũng chỉ là một tên thuộc hạ mà thôi, thiếu một người cũng không sao, chết thì chết thôi, nó cũng chẳng bận tâm, nhưng nó không thể không quản nàng, nàng là người khế ước của nó, là chủ nhân của nó, nếu như nàng chết vậy thì nó cũng không sống được nữa. 

Hơn nữa, đối với nó, một người chủ tử lại vì một tên thuộc hạ mà chết thì chắc chắn là một kẻ ngu ngốc, bởi vì chẳng người bình thường nào lại đi làm những chuyện đến cả đứa ngốc cũng không làm!

Nhưng nhìn đồ ngốc này giống như không thèm để ý đến lời của nó, còn muốn đi vào tìm cái chết hay sao?

Nghĩ vậy, trong lòng nó lại phải nén giận lại, tại sao vừa tỉnh dậy đã khiến nó phải lo lắng như vậy? Tuy nó là thần thú nhưng trước mắt nó vẫn chỉ là một đứa trẻ chưa trưởng thành mà thôi! Những việc giống như vậy vốn không đến lượt nó phải lo lắng mới đúng. 

Nhưng lần này nó không thể nào nhịn được nữa.

Phượng Cửu nghe thấy lời trách móc đầy lo lắng của nó, nàng chỉ nhắm mắt lại, dùng thần thức nhẹ nhàng nói với nó: “Tiểu Hỏa, nếu tình huống này đổi lại là ngươi, vậy thì ta cũng sẽ không màng tất cả mà lao vào cứu ngươi ra, cho dù là biết rõ sẽ có nguy hiểm thì ta cũng không thể trơ mắt đứng nhìn như thế được!”

Tiểu Hỏa nghe những lời này xong, trong lòng nó hơi sững sờ, mọi tức giận cũng vì những lời của nàng mà tan biến hết, khuôn mặt nhỏ nhắn của nó cũng ửng hồng. 

Khuôn mặt nhỏ nhắn của nó nhăn lại như cái bánh bao rồi bĩu môi, nói bằng giọng trẻ con: “Vậy ngươi cẩn thận một chút!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play